Khói sương buồn lấp không gian
Mây che lũng thấp
Gió ngàn vực sâu
Mảnh trăng úa rụng trên cầu
Anh về phố thị
Giăng sầu đầu non
Ru em giấc ngủ chưa tròn
Vòng tay khép trọn nỗi buồn quạnh hiu
Ru em, tình khúc dặt dìu
Ru em, giá buốt buổi chiều sương sa
Cung trầm
Ánh mắt thiết tha
Nụ hôn âu yếm trên da thịt ngời
Môi hồng hé nụ tinh khôi
Anh say cung bậc mắt môi lụa là
Sóng tình dào dạt trong ta
Lời yêu tha thiết mượt mà dịu êm
Em ơi, hãy ngủ đi em
Anh đơm tình mộng
Trăng nguyên ngát mầu
Suối huyền trải mộng đêm sâu
Anh đan tay gối mi sầu khép ngoan
Hôn em, môi thắm ngọc lan
Hôn em, môi thắm ngọc lan
Hương đêm thiếu phụ ủ làn tóc mơ
Yêu em, tháng đợi năm chờ
Chiều đông rét mướt
Ơ hờ trăng sao
Đôi môi thơm ngát rượu đào
Lửng lơ câu hát rót vào hồn anh
Những đêm trăng sáng tự tình
Ngắm trăng lại tưởng thấy mình trong trăng
Em về, xếp lại tháng năm
Mùi hương cỏ mục
Vết hằn trũng sâu
Gối chăn còn thoảng hương nhau
Vết son để lại nỗi sầu cho ai?
Yêu nhau vương vấn tình hoài
Mai sau giữ lại một thời để yêu
Chắt chiu từng mảnh chắt chiu
Vòng tay ấp ủ trong chiều gió mưa
Hẹn nhau từ thuở hoang sơ
Yêu nhau từ độ trăng mơ xuống ghềnh
Ru em, Du khúc tự tình
Ru anh, em lại ru mình, tình ru
Xuân Mai
*Tranh- Hoạ Sĩ Đinh Cường