Monday, January 24, 2011

ĐI VỀ NGUỒN CỘI


                                              Người về như giấc chiêm bao
Có nghe tiếng gọi rơi vào hư không
Chân mây mặt nước khôn cùng
Cõi Thơ vô tận Cõi lòng xênh xang
Đi qua biến rộng sông ngàn
Trăng sao đồi núi mênh mang Đất Trời
Trăm năm trong kiếp con người
Đi về nguồn cội với đôi chân trần
Đôi tay chắp cánh phù vân
Non cao biển rộng đưa mình về đâu
Ngân nga trong tiếng kinh cầu
Lời kinh Bát Nhã lắng sâu lần hồi
Ta từ cát bụi mù khơi
Phiêu du khắp nẻo đường đời thế gian
Quê hương là bóng trăng ngàn
Nghìn thu vẽ nẻo thênh thang ta về
Đường nào về cõi chân quê
Theo ta bóng nguyệt nằm kề gốc mai
Trăm năm như giấc mộng dài
Đi về nguồn cội hình hài sắc không

Xuân Mai