Monday, January 24, 2011

KHẮC KHOẢI ĐỢI MONG


Giá em đừng sống hết lòng
Đừng tha thiết mãi một vầng trăng mơ
Đừng yêu chí chết dại khờ
Đừng đa mang vận hồn thơ vào người
Thì dù con nước ra khơi
Thì mưa bão tố chẳng vơi được lòng
Để cho sông mãi là sông
Và con đò cũ theo dòng nước xuôi

Tình em khăng khít cho người
Dốc tình nên phải ngậm ngùi đắng cay
Sao không thả gió cuốn bay
Lại đem buộc chặt vào dây tơ lòng
Sao em mòn mỏi ngóng trông
Một đời tận tụy mơ mòng làm chi
Nhọc lòng khao khát tình si
Chắt chiu kỷ niệm khắc ghi vào lòng




Chuyện tình như chuyện dòng sông
Cõi riêng em giữ nguyên dòng lệ rơi
Em mang hạnh phúc cho người
Để đau thương gánh trên vai chất đầy
Đàn lòng bật những cung dây
Cung thương nhỏ giọt tình đầy xót xa
Cung nao khắc khoải nhạt nhòa
Bâng khuâng xa vắng cung pha ngậm ngùi

Tình đời bạc trắng như vôi
Em xây tình mộng bên đời quạnh hiu
Yêu thương gởi khói mây chiều
Cho người cõi mộng tim yêu nồng nàn
Em về dỗ giấc ngủ ngoan
Đêm thâu tiếng dế thở than đêm dài
Dế mèn rả rích bên tai
Nghe chừng dòng lệ chia hai nhánh buồn.

Xuân Mai