Wednesday, December 29, 2010

XUÂN MAI VÀ VƯỜN THƠ LỤC BÁT




ĐÊM BUỒN

Em về một cánh sao đưa
Anh về tiếng gió thoảng đưa hiên ngoài
Lời buồn rót nhẹ vào tai
Tiếng ai thổn thức những lời chia ly



BUÔNG TRÔI

Ru đời sóng gió bể dâu
Ru cho bão tố qua cầu đắng cay
Ru cho quên hết tháng ngày
Ru cho thác đổ buồn lay theo giòng


TÌNH TAN

Em ơi tình đến rồi đi
Để cho ánh mắt tình si lỡ làng
Thôi thì giot vỡ tình tan
Quên đi tiếng hát cung đàn đêm mưa





HỤT HẪNG

Cuộc đời không có ước mơ
Khi tình đã chết hồn thơ đã tàn
Còn gì trong cõi dương gian
Yêu thương đã cạn trong ngàn bể dâu



VỘI VÀNG

Ta ngồi đếm đốt ngón tay
Năm năm tháng tháng ngày ngày qua mau
Tóc xanh nay đã bạc màu
Vội vàng trở lại tìm nhau mất rồi!


BAO GIỜ

Bao giờ đi hết Đông Tây
Bắc Nam tình cũng đến ngày phôi pha
Tình gần mà cũng như xa
Yêu thương còn lại trong ta những gì





CHẠY QUANH

Ta đi khắp mặt địa cầu
Bỏ quên ngày tháng cho nhau mặn nồng
Mai về hỏi lại dòng sông
Soi gương mặt nước nghe lòng tái tê
HỎI GIÓ HỎI MÂY


Ta về hỏi gió hỏi mây
Hỏi sao năm tháng vơi đầy nhớ thương
Khi nào đi hết đoạn đường
Một vòng vũ trụ Càn Khôn quay về


Xuân Mai
 

NỤ CƯỜI

Em đi để lại nụ cười
Để quên ánh mắt làn môi thơm nồng               
Để tình lãng đãng mông lung
Để đôi mắt ngọc cùng dòng thơ ngoan

Em đi để lại tơ đàn
Nỗi buồn man mác không gian tơ sầu
Nỗi buồn hóa đá đêm sâu
Nụ hôn ân ái nụ sầu đê mê

Em đi bỏ lại lối về
Bốn mùa trăn trở não nề tâm can
Em đi bỏ ánh trăng vàng
Để cho gió cuốn dặm ngàn thông reo



Bỏ anh ở lại buồn treo
Một mình gặm nhấm vết yêu xé lòng
Em đi bỏ lại trời hồng
Để anh lầm lũi bước trong luân hồi.

Em ơi! Nhặt lấy nụ cười! 
Cho Anh sống kiếp làm người trần gian
Đêm  khuya giũ mộng Xuân tàn
Mai về mở cửa lá vàng rụng rơi.

Anh nay đánh mất nụ cười 

Xuân Mai

Tuesday, December 28, 2010

EM NHƯ MỘT ĐOÁ VÔ THƯỜNG



Ừ thôi em đến rồi đi
Tôi ngồi với mối tình si một mình
Quanh tôi là sóng biển xanh
Dội bờ cát trắng trên ghềnh đá vôi

Xưa em là đóa hoa cười
Để tôi âu yếm vẽ vời đêm thơ
Đưa em dạo dưới trăng mờ
Nghe hồn sỏi đá gọi bờ biển sâu

Em nay là đóa hoa sầu
Để tôi chiêu niệm sắc mầu thế gian
Hỏi con nắng đổ chiều vàng
Hoàng hôn khởi sắc đêm tàn rồi chăng?




Nỗi buồn đi với tháng năm
Niềm vui lẩn khuất khi gần khi xa
Ừ thôi em cứ thật thà
Như hoa vàng nở như là hạt mưa

Tình theo ngày tháng đong đưa
Tôi ngồi ngắm biển nhấp nhô thủy triều
Rạt rào sóng vỗ tim yêu
Mênh mang gió thổi hồn chiều bâng khuâng

Ừ thôi em cứ một lần
Cho ta trái đắng vạn lần trái thơm
Em như một đoá vô thường
Để ta chiêm nghiệm nỗi buồn từ tâm.

Xuân Mai

Monday, December 27, 2010

KHÚC HOÀNG CẦM


 *Kính Tặng Hương Linh Nhà Thơ HOÀNG CẦM

Ai có Về Kinh Bắc
Tìm cho tôi chiếc Lá Diêu Bông
Ai đi qua những cánh đồng
Dòng sông Quan Họ chảy trong nắng chiều

Song Hồ nắng có còn yêu
Bên Kia Sông Đuống liêu xiêu bóng hồng
Em còn giặt lụa ven sông
Váy chùng cửa võng lưng ong nuột nà

Sông Cầu chở khách thuyền qua
Em mang yếm thắm đuôi gà bỏ ngang
Khăn nhung áo lụa kiềng vàng
Cổ kiêu ba ngấn mắt nàng dao cau


Tôi xin dải yếm bắc cầu
Thăng Long Hà Nội Sông Cầu Bắc Ninh
Lẳng lơ ánh mắt giao tình
Sau vành nón nghệ, tang tình câu ca

Duyên em ăn nói mặn mà
Ý ăn nết ở gấm hoa miệng cười
Trăm quan ánh mắt làn môi
Của người thục nữ nụ cười kiêu sa

Năm xưa cô gánh hàng hoa
                                          Đi qua để trái tim ta rộn ràng                                           
Chiếc khăn mỏ quạ chít ngang
Váy chùng Đình Bảng ai đan tơ mành


Thơ tôi trăng nước hữu tình
Nam Quan Bản Giốc đượm tình non sông
Đắng cay một nỗi Hoàng Cầm
Nhân Văn, Thi Họa cháy bùng lửa tim

Ai về Kinh Bắc thân quen
Kiều Loan có gặp, trăng đêm có chờ
Vô Đề còn nhớ câu thơ
"Biển xanh ánh Phật"* người thơ đâu rồi?

Trần Dần, Phùng Quán, Tôi ơi!
Văn Cao, Lê Đạt khóc cười trong mơ
Cây đàn thơ thật là thơ
Tiếng Ca Quan, Họ Đêm Mưa Thuận Thành

Rượu Thơ lai láng trữ tình
Hành trình dằng dặc biết Xuân là gì
Vui cười những chuyện đến đi
Men say đượm nét tình si đá vàng


"Đêm Liên Hoan ! Đêm Liên Hoan!
Ta muốn như sóng bể vỗ ngang tàng
Ta muốn hét cho vỡ toang lồng ngực!"*

Ta muốn thét thâu đêm dài Bắc Cực!
Cao ngút trời hừng hực trái tim yêu
Lửa thắp lên, tàn quét đêm thâu
Đồng khô trổ mạ, đất mầu là thơ

Thơ như vô bến vô bờ
Nhịp qua tim vắng vỡ bờ đất thiêng
Quê hương trong mắt mẹ hiền
Tâm hồn con trẻ toát lên ánh ngời

Con đường từ trái tim tôi
Là đường ngắn nhất đến người tình chung
Nhớ xưa thuở mới lên năm
Yêu con sông nhỏ yêu đồng cỏ xanh

Diêu Bông mới lớn tập tành
Tâm hồn son trẻ yêu tình trắng trong
Theo em trẩy hội trên sông
Nụ cười ánh mắt muôn lòng xuân sang

Em đi hoa rụng trên ngàn
Mùa Xuân đang đến nở ngàn đóa thơm
Em đi nắng sớm mai vờn
Tung bay tà áo lụa đơm môi hồng

Tôi về nước đục mưa trong
Cô đơn như những cánh đồng cỏ khô
Mầu thời gian nhuộm câu thơ
Tái tê từng mảng vôi tô buông mành

Đêm nằm ngắm mảnh trăng thanh
Còn đâu ánh mắt tự tình năm xưa
Còn đâu những buổi chiều mưa
Đêm Xuân dạo phố, sông đưa người tình

Một mình gác nhỏ chênh vênh
Bên khung cửa hẹp khối tình mênh mang
Cung mây gẩy tiếng tơ đàn
Hồn thơ ý nhạc lòng càng xót xa


Yêu em dáng nhỏ hiền hòa
Dòng huyền óng ả nuột nà nước da
Yêu người như thể yêu ta
Thế gian vạn vật tinh hoa đất trời

Ngẫm suy thế sự mù khơi
Một mầu huyễn  hoặc Đất Trời cùng Ta
Trong ngoài cách một làn da
Khói huyền quyện những đóa hoa vô thường

Ai về nhắn hỏi sông Tương
Bên Kia Sông Đuống chiều buông dáng Kiều
Một vùng non nước đìu hiu
Cho tôi làm một cánh điều lượn bay

Xa xôi nghìn dặm bóng mây
Kiều Loan có phải trăng gầy hơn xưa
Nằm nghe tiếng mõ đong đưa
Trầm hương khói toả chốn xưa ta về.

HOÀNG CẦM, Một Cõi Chân Quê!

Xuân Mai
(*)Thơ HOÀNG CẦM

Friday, December 24, 2010

NHỚ THU XƯA

Hoàng hôn bảng lảng chân trời
Gió hiu hắt thổi nhớ người ngày xưa
Con đường vàng lá thu đưa
Dư âm một thoáng hương xưa ngậm ngùi


Ta ngồi nghe tiếng thu rơi
Tìm trong góc nhớ nụ cười ngày xưa
Nét buồn ngày tháng đong đưa
Dấu chân kỷ niệm bỗng đưa ta về


Chốn xưa em rủ tóc thề
Một bờ mộng mị say mê tiếng đàn
Ru đời nốt nhạc tình tang
Ru nhau tiếng hát mênh mang sóng tình


Cõi Ta một khoảng trời xanh
Một con ốc đảo thuyền tình ghé chơi
Chốn xưa một góc ta ngồi
Nguồn thơ bất tận ru người ru ta.


Xuân Mai

BÚT HỌA VIỆT

* Tặng Châu Thụy


Mực Tàu trên giấy hoa tiên
Bút hoa thảo nét cọ mềm như tơ
Ý Tình gởi xuống trang thơ
Hồn say nét mục ý thơ quyện lời


Tay tiên nâng cánh đào rơi
Thảo thành bức họa cho người say mê
Đường cong uốn lượn vân vê
Mạnh như vũ bão sắc hề đường gươm


Nét như sương khói chiều buông
Lả lơi uyển chuyển quyện hồn trong thơ
Bút hoa họa những giòng thơ
Kết thành cung bậc tiếng thơ điệu đàn


Thơ thần rượu thánh hòa tan
Chảy vào dòng mực vẽ làn khói mây
Tay tiên thảo nét rồng bay
Bút thần chấm phá mắt say mày ngài


Tự tình Bút Họa sớm mai
Thiền trong nét mực hoa cười gió đông
Hoa Tiên bức họa Tâm Đồng
Ý Thơ Hồn Chữ ẩn trong lời vàng


Đêm Thơ gẩy một cung đàn
Tri âm đồng điệu lòng càng mê say
Ngắm trăng thưởng nét rồng mây
Hồn Thơ Bút Việt ngất ngây lòng người


Xuân Mai

THUYỀN BƠI TRÊN SÔNG NGÔ ĐỒNG



Thuyền nan nhẹ lướt xuôi dòng
Gió hiu hiu thổi trên đồng mạ non
Bao la Trời Đất vuông tròn
Đường vào Tam Cốc thả hồn trong mơ


Mây vờn sóng nước nên thơ
Mái chèo khua động giọng hò lả lơi
Tiếng ca Quan Họ tuyệt tót vời
Gởi người đồng điệu mấy lời tri âm


Du dương cung bậc thăng trầm
Quyện vào tiếng gió nên cung phím đàn
Chập chùng núi biếc mây tan
Dòng sông uốn khúc gió ngàn vi vu


Đắm mình quên hết sầu tư
Suối khe róc rách cảnh như tự tình
Thú rừng vui ánh bình minh
Chim ca vượn hót trên cành véo von


Đàn cò trắng đậu ven mương
Bồ nông vỗ cánh cá luồn dưới khe
Cùng em khắp nẻo đường quê
Ngô Đồng uốn khúc sơn khê trải dài


Đường vào Hang Cả, Hang Hai
Qua Xuyên Thủy Động thuyền bơi lững lờ
Chỉ còn nhịp gõ hư vô
Trần hang thạch đá giọt mưa nhũ mầm




Nhỏ thành những giọt thang âm
Lung linh huyền ảo sắc phong diệu kỳ
Hang luồng gió lạnh tan đi
Cảnh như thoát tục thuyền đi lặng lờ


Suối Tiên trong vắt nên thơ
Mây buông cửa động nước khua chân bèo
Le le cá lượn rong rêu
Hang Ba mở lối thuyền vào thong rong


Ai về Bich Động Tiên Cung
Nam Thiên Nhị Động cảnh trông như là
Đá xanh Giếng Ngọc Tiên Nga
Áng mày ngũ sắc chan hòa ánh dương


Khen ai đá tạc nên khuôn
Đường lên Thiên đỉnh đá vươn cổng trời
Thiên Hương cõi mộng mù khơi
Cảnh Tiên cõi tục cho người si mê


Nghìn năm mây phủ đường về
Thuyền lan một lá trăng kề non mai
Ai về Bích Động hỡi ai?
Thuyền đi Tam Cốc u hoài nỗi mong


Lúa vàng mùa gặt ven sông
Người ơi có nhớ hương đồng lúa thơm?

Xuân Mai

Thursday, December 23, 2010

PHÙ VÂN YÊN TỬ



Đường lên Yên Tử quanh co
Chập chùng đồi núi mây đưa về trời
Voi chầu, hổ phục, rồng bơi
Cheo leo sườn núi gốc mai cội tùng
Mây tuôn uốn lượn như rồng
Đồi lan vách quế ẩn trong sương ngàn
Vượn chuyền chim hót ríu ran
Suối khe róc rách cung đàn thang âm
 





Giải Oan bên Suối Ngọc trầm
Cảnh tiên thoát tục một vùng trời thơ
Thông reo nước chảy lững lờ
Vườn mai khóm trúc đồi mơ ao bèo


Mái chùa cong phủ rong rêu
Nghìn năm phế phủ trải bao thăng trầm
Nhân Tông Đại đế Anh hùng
 Bình Nguyên trị quốc non sông thái hòa




Cung đình điện ngọc nguy nga
Tìm am Phật Tích lánh xa bệ rồng
Thong dong khoác áo nâu sồng
Thiền môn tầm đạo khai tâm cho đời
Khí thiêng hội tụ đất trời
Phù vân Yên Tử là nơi đi về
Con đường diệu pháp chân quê
Cứu nhân độ thế tìm về Chân Như
Đất Trời một Cõi Thiên Thu
Trèo lên đỉnh núi huyễn mù xác thân
Ai đi trong cõi hồng trần
Thác vàng thác bạc cũng ngần ấy thôi




Chênh vênh đứng giữa bầu trời
Bạch Vân mây phủ như đời phù du
Hòa mình trong gió vi vu
Tiếng chuông tỉnh thức tâm từ vọng âm
Sắc Không đợi cảnh vô tâm
Như Như bản thể tâm không vọng cầu
Ta tìm Phật ở nơi đâu?
Quán thân tự tại pháp mầu Kim Cang

Xuân Mai

Wednesday, December 22, 2010

TÌNH NHƯ SƯƠNG KHÓI



Ừ thôi em đến rồi đi
Tình như sương khói còn gì cho nhau
Em đi mây tím giăng sầu
Ta ngồi khói thuốc chìm sâu lắng trầm

Em về khoác áo hư không
Tình như mây trắng phiêu bồng muôn phương
Em đi con phố mưa buồn
Ta về quán nhỏ lòng tương tư sầu

Ừ thôi hạnh phúc qua mau
Tình như con sóng bạc mầu hư vô
Yêu em anh bỗng dại khờ
Tình như biển lớn gọi bờ rong rêu

Em đi bóng tối tịch liêu
Ta ngồi đêm trắng tim yêu võ vàng
Tiếng đàn réo rắt không gian
Ta ngồi dưới ánh trăng vàng nhớ em

Tình như men rượu thấm mềm
Môi thơm mật đắng nhuẫn nhuyền đời nhau
Tình như trái phá ngục sâu
Tóc tơ rồi cũng là màu hư vô

Xuân Mai

Monday, December 20, 2010

XUÂN VỀ TRÊN ĐẤT THĂNG LONG






Tháp Rùa soi bóng Hồ Gươm
Nước xanh biêng biếc liễu hờn kém xanh
Nghìn năm in dấu Hoàng Thành
Thăng Long hoài cổ đất thanh lịch hoài 
RùaThần trả kiếm vàng rơi
Cung Vua Phủ Chúa điện đài âm vang
Chuông chùa Trấn Quốc râm ran
Vó câu xe ngựa kiệu vàng nghinh Xuân








Rộn ràng điệu hát Trống Quân
Trai thanh gái lịch dập dềnh hát ca
Dân gian điệu hát  mượt mà
Câu ca Quan Họ say hoa đắm tình
Nhịp nhàng điệu múa Tứ Linh
Khoan thai gót ngọc dáng thanh lụa là
Nước non dệt gấm thêu hoa
Tơ đàn tiếng nhạc chan hòa cung thương








Vui Xuân rộn rã phố phường
Ngàn hoa thắm nở mười phương đất trời
Mặt hồ pháo nổ rồng bơi
Hồ Gươm nước cuốn mây trôi lặng lờ
Hồn thiêng vọng tiếng sông Lô
Nhị Hà uốn khúc thuyền mơ xuôi dòng
Hồ Tây thuyền thả trên sông
Êm trôi sóng nước thuyền rồng du xuân





Qua Hồ Trúc Bạch nắng thanh
Cổ Ngư rợp bóng Hà Thành ngựa xe
Qua ngang Phố Cổ trưa hè
Hàng Đào, Hàng Lụa, Hàng Bè, Hàng Ngang
Có ai đánh đổi tơ vàng
Thì sang Hàng Bạc, Hàng Gang, Hàng Đồng
Hàng Đường mua cốm sen hồng
Hàng Gai, Hàng Trống, Hàng Bông, Hàng Bài
Khai Xuân phát lộc phát tài
Khai Thơ Hàng Bút hao tài Hàng Than
Mã Mây xin lộc đốt vàng
Bước sang Hàng Mã chiên đàn cúng vong






Hàng Đàn, Hàng Trống ca ngâm
Hàng Kèn, Hàng Quạt mặn nồng ấp yêu
Đi qua Hàng Chiếu, Hàng Niêu
Ấm no, ăn ở cạp điều gối chăn
Bát Đàn, Hàng Điếu, Hàng  Đinh
Hàng Thùng, Hàng Đúc, Hàng Mành trú mưa
Đi qua Hàng Mắm, Hàng Dưa
Hàng Gương, Hàng Lược cũng chưa được tình
Hàng Gà, Hàng Cá quẩn quanh
Qua Đền Quan Thánh lòng thành xin xâm



Nghi Tàm về đến Kim Long
Chùa thiêng lễ Phật rắp tâm Cúng Đàn
Ngọc Hà, Láng Hạ, Thổ Quan
Đồng Xuân, Văn Miếu lại sang Bạch Đằng
Thụy Khuê, Kim Mã, Nam Đồng
Khâm Thiên, Yên Phụ, Quang Trung, Ngọc Hồi
Thanh Xuân dạo phố phường vui
Đèn hoa lũ lượt người người chen chân
Cắc tùng chiêng trống múa lân
Reo hò tống cựu nghinh tân ngợp trời



Hà Thành đẹp làm ai ơi
Thưởng Xuân trăm họ tốt tươi duyên lành
Ta cùng hát khúc Thanh Xuân
Xuân đi Xuân đến Chúa Xuân lại về.
Xuân Mai

Sunday, December 19, 2010

PARIS DẤU VẾT TÌNH TA -Tặng Như Nguyện & TVT Nhớ những buổi chiều vàng Paris


Paris em đến rồi đi
Paris gót nhỏ thầm thì
Paris vàng Thu đổ lá
Paris cõi mộng tình si


Buổi chiều Paris, Tôi đưa em về con phố vắng
Lá thu phong rơi ngập vỉa hè.
Điệu nhạc Valse trong không gian nhẹ như tơ gấm.  
Mắt em cười vạt nắng đê mê



 



Nhẹ cầm tay, hôn lên môi gọi mùa Thu tới.
Tiếng Thu rơi đi vào hồn người.
Bài tình ca Chopin nhẹ dâng cao vút.
Tiếng tơ lòng quyện sóng đam mê.




Thuyền nhẹ trôi trên sông Seine hàng cây nghiêng bóng
Tóc em bay hương thoảng tình nồng.
Nụ tình tan trên môi thơm hồn ta ngây ngất
Nghe dòng đời nhẹ bước chân em.

Lời mẹ ru, anh ru em thoảng bay trong gió
Mắt mi say yêu cả cuộc đời 
Người tình ơi, men yêu đương trời cao muốn với. 
Cánh tay trần quyện nắng tơ vương



 
Paris, Trăm nhớ nghìn thương!
Paris, Nắng lụa ngập đường
Paris, Đường xưa lợp đá
Paris, Đón bước người qua

Buổi chiều Paris, Đôi chân em mệt nhoài con dốc
Níu tay anh nghe mỏi tình mềm
Và làn hương trên da thơm thoảng như hương cốm
Tiếng em cười giọng hát si mê.








Ngụm cà phê, ly kem dâu, làn môi ân ái
Bước chân ai len nhẹ vào đời
Chiều hoàng hôn, Em tôi ơi! Tình cao muốn với
Đưa em vào điệp khúc đam mê.

Tiếng tơ đồng say đắm
Tiếng chuông chiều xa vắng
Đón em về nắng tắt Paris
Ánh mắt huyền vương vấn
Đêm sao trời lấp lánh
Đưa em vào Dạ Khúc Mozart





  Nhẹ dìu em, đôi chân đưa lả lơi nhịp bước
Dáng thiên nga vũ điệu Hạc hồng
Đường về khuya sao lung linh tỏa muôn tia sáng
Khúc dương cầm khỏa lấp không gian.


Paris, cõi mộng tình tan
Paris, ủ trái tim Nàng
Paris,Thu vàng đổ lá
Paris, Dấu vết Tình Ta







Xuân Mai

Saturday, December 18, 2010

DÒNG SÔNG CON NƯỚC CHIA HAI



Bước chân phiêu bạt giang hồ
Dừng chân đứng lại nhìn bờ sông trôi
Xưa em mặc áo da trời
Chèo đò đưa khách ngược xuôi giang đầu

Bây giờ em ở nơi đâu?
Đầu sông cuối bãi nông sâu nước ròng
Lục Bình thả giữa rêu rong
Bến xưa tôi đợi thuyền không tôi chờ





Dòng sông con nước lững lờ
Tôi về mang cả trời thơ cho mình
Nhìn dòng nước chảy trong xanh
Bốn bề bát ngát thả tình muôn phương

Tìm em trăm nhớ nghìn thương
Dân ca điệu Lý vấn vương câu hò
Bà Ba áo trắng nên thơ
Mắt nghiêng vành nón xanh bờ ruộng dâu

Cầu tre lắc lẻo nhịp cầu
Thuyền Rồng đưa khách em đâu chưa về
Đợi em ở cuối con đê
Hương đồng gió nội chân quê mỏi mòn





Đường chiều ngả bóng hoàng hôn
Làng thôn xóm dưới rợp đường bóng tre
Gió đưa bụi chuối sau hè
Em đi bỏ lại vườn quê chợ Đầm

Mẹ già ra ngõ ngóng trông
Em đi lấy chồng bỏ mẹ cho ai
Cá đơm mắc vó ao ngoài
Để anh cuốc rẫy trồng khoai cho nàng
 
 
Mai về Đồng Tháp anh sang
Sông sâu nước chảy đò ngang ngược dòng
Thương em cá chậu chim lồng
Ai nuôi con sáo xổ lồng bay xa




Thôi em ở lại quê nhà
Dòng sông con nước ao nhà lung linh
Cây đa quán nước đầu đình
Anh đi rong ruổi bước chân dặm dài

Dòng sông con nước chia hai
Ai về Gia Định Đồng Nai thì về.
Gởi em một bóng trăng quê
Một con đò nhỏ một be rượu nồng

Thuyền ai đưa khách sang sông?
Để cho con sáo xổ lồng bay xa?

Xuân Mai