Friday, October 21, 2011

MỘT NỬA ĐỜI NHAU



Nửa đời nặng gánh nghiêng vai
Nửa vầng trăng khuyết chờ ai cuối vườn
Nửa tôi đi nửa đoạn đường
Nửa bờ mộng mị nửa vương tơ lòng

Nửa em đôi mắt lạnh lùng
Nửa hồn khép lại buông chùng mắt sâu
Nửa chén rượu nửa chung sầu
Nửa đêm dấu mặt nỗi đau lần về

Nửa đời nửa kiếp đam mê
Nửa trong thinh lặng nửa về chiêm bao
Nửa tôi ngất ngưởng câu chào
Nửa em xa lạ nửa nào cho ai?


Xuân Mai

HẠT MƯA


Mưa rơi rả rích hiên ngoài
Hạt trong đáy mắt hạt rơi vào hồn
Hạt tình thắm má em thơm
Hạt hương áo lụa hạt hờn gối chăn
Hạt buồn trong mắt long lanh
Hạt duyên nức nở tơ tình tháng năm
Hạt rơi róng rả ruột tằm
Hạt thương hạt nhớ, hạt nằm với em
Hạt nương chân tóc nhung mềm
Hạt ru em ngủ cho yên giấc nồng
Hạt về lại chốn hư không
Hạt thơ ấp ủ tình nồng thơm tho

Xuân Mai

Wednesday, October 19, 2011

NHA TRANG BIỂN TINH



                                                                 Ngồi trên ghềnh đá                               
Sóng vỗ rì rào
Ngọn sóng tung cao
Bọt tan trắng xóa
 Tóc em buông thả
Giữa bầu trời xanh
Mây trắng lượn quanh
(Hải Âu vỗ cánh)
Sóng qua đá ghềnh

Đôi chân gót trần
Nô đùa trên cát
Dòng nước xanh trong
Dáng em ngà ngọc
 Đôi môi chín hồng
Nụ cười sáng trong
Xuân hồng đôi má
Mắt biếc kiêu sa
Yêu em hiền hòa

Bên kia núi đồi
Mặt trời xuống chơi
Hoàng hôn đỏ ối
Em ngồi cạnh tôi
 Môi ngoan rất mềm
Biển mặn chiều lên
Hồn ta đắm đuối
Hôn trên phiến mềm
Đưa em xuống Cồn


Cát chảy bờ tuôn
Ta như hòn cuội
Xoay về biển khơi
 Em lên Hòn Chồng
Đá xếp chông vông
Mênh mông biển cả
Em là Thiên Nga

Đi trong chiều tà
Sóng nước bao la
Chiều qua rất vội
Em về trong tôi.
 Nha Trang ngày về
Biển lặng hồn quê
Lòng nghe sóng vỗ
Yêu em trọn bề.

Xuân Mai

Monday, October 17, 2011

HẠC VÀNG BAY VÚT VỀ TRỜI


Bài Thơ Hoán thủ kính tặng Hương linh
Nhà Thơ Hà Thượng Nhân.

Hạc vàng bay vút về trời
Am mây vần vũ sập sùi trở mưa
Thu ơi! Cánh hạc buồn đưa
Hồn ai phảng phất trên bờ sông trăng
U tình phố núi giăng giăng
Ơ hay người đấy hay nằm chiêm bao?
Người Thơ Cõi Mộng bước vào
Gối mây cửa võng đường vào thiên thai
Nhớ chăng non nước u hoài
Hỏi người tri kỷ còn ai ngóng đò
Âm đàn hổ phách người đưa
Nghe trong tiếng gió mơ hồ chân mây


Xuân Mai


 

RU NGƯỜI RU TA


Nằm nghe gió rít đêm dài
Nỗi niềm trăn trở u hoài tháng năm
Người về từ cõi xa xăm
Có nghe tiếng gọi chỗ nằm quen hơi

Đêm đen thắp sáng mặt trời
Cho người dõi mộng ru lời Tâm Kinh
Con đường hoa nắng bình minh
Câu ca điệu hát hoá thành cung mây

Cho tình chắp cánh thơ bay
Để mưa tháng Chạp  lấp đầy sông trăng
Khơi dòng thác lũ cuốn băng
Đồng hoang nuí lở đất bằng phù sa

Cho đời nở những bông hoa
Em đôi mắt lạ ru ta miệt mài
Ru cho biển rộng sông dài
Nằm nghe sóng vỗ ru người ru ta

Ru em giấc ngủ hiền hòa
Ru tình lận đận xót xa phận người
Ru cho dòng nước cuốn trôi
Biển Đông ra tít chân trời mờ xa

Ru người ta lại ru ta
Ru em giấc ngủ ơi à à ơi...
Xuân Mai

ĐƯA ANH VỀ DƯỚI MƯA

Tưởng nhớ Nguyễn Tất Nhiên
Nhà Thơ của "Đưa Em Về Dưới Mưa"
qua dòng nhạc Phạm Duy.





Đưa Anh về dưới mưa
Nói năng chi cũng thừa
Đưa Anh về chốn xưa
Mất nhau mà như chưa!

Nghe qua bài Thánh Ca
Nước mắt hoen nhạt nhòa
Tâm tư trầm lắng qua
Áo quan giờ phôi pha

Thơ Anh hồn chữ  đau
Những trang thơ nhiệm mầu
Như xoa dịu vết sâu
Cho thiên thu nghìn sau

Đưa Anh về dưới mưa
Vết xe lăn dốc già
Đưa Anh ngày tháng qua
Tiễn Anh: Trầm, hương, hoa!

Đưa Anh về dưới mưa
Tiếc thương chi cũng thừa
Quên đi đời nắng mưa
Giữ linh hồn Masoeur.

Xuân Mai

VỀ CÕI HƯ KHÔNG


 
Gởi Thi Sĩ Nguyễn Tất Nhiên

 
Ta như cát bụi mù sa
Trong cơn hồng thủy cuốn ta giữa trời
Ta như bọt nước ngoài khơi
Trùng dương bát ngát nổi trôi bềnh bồng
Đưa ta về Cõi Vô Cùng
Biển Đông ra chốn mịt mùng thế gian
Ta như sao rụng trên ngàn
Hư không một cõi, địa đàng bao xa?
Đưa ta: Cát bụi mù sa
Đi về nguồn cội hóa ra hình hài
Trăng sao, vũ trụ còn ai ?
Cho ta yên nghỉ cuộc đời Sắc- Không.

Xuân Mai

Saturday, October 15, 2011

CÓ CÓ KHÔNG KHÔNG




CÓ CÓ KHÔNG KHÔNG

CÓ từ vô thủy vô chung
KHÔNG về đến chốn tận cùng cũng KHÔNG
Cái gì CÓ?
Cái gì KHÔNG?
CÓ KHÔNG,
KHÔNG CÓ ở cùng thế gian

Xuân Mai

Friday, October 14, 2011

ĐÓA VÔ THƯỜNG



Vườn hoa gieo hạt đậu vàng
Xuân qua hạ nở thành giàn tương tư
Từ em mộng, giả, chân, hư
Thân như giọt nước rớt từ hư không

Từ anh hạt bụi trần hồng
Rơi từ tiền kiếp lạc dòng thế gian
Ta đi từ thưở hồng hoang
Năm cung nước chảy xuôi ngàn gặp nhau

Nghìn xưa vẽ nẻo nghìn sau
Vườn hoa ong bướm gọi nhau vô thường
Hạt vàng nở đóa thiên hương
Sương mai rớt hạt nắng ươm nụ hồng



Nhụy tàn rụng cánh thu dung
Đơm hoa kết mộng trái hồng tương tư
Tâm không nghiền nát ngô như
Đôi bờ nhật nguyệt thiên thu áo vàng

Năm cung quyện một ngón đàn
Đường tơ sóng nhạc hòa tan ý cầm
Tiếng lòng hòa điệu thang âm
Đưa tay ngắt nụ tầm xuân giao mùa

Thả hồn vào tận cõi thơ
Mây giăng áo lụa trên bờ sông trăng
Đêm suông tóc tỏa hương trầm
Nàng thơ diễm tuyệt con trăng sững sờ


Lung linh nguyệt đọng trang thơ
Anh say tiếng hát ơ hờ mười thương
Trong em nở đóa vô thường
Cung đàn muôn điệu hạt sương chuyển mình

Đàn ai gẩy khúc vô thanh

Xuân Mai

 

VIỄN DU


Người về từ đỉnh non cao
Giơ tay ngắt cánh hoa đào du xuân
Uyên nguyên trời đất chuyển mình
Yến oanh ca hót trên cành líu lo
Êm trôi dòng suối lững lờ
Nhập hồn vũ trụ cõi thơ tìm về
Ngỡ ngàng cảnh sắc đê mê
Âm vang sóng nhạc vỗ về thân tâm
Mê say cung bậc hồ cầm
Sông trăng một dải mây hồng khói lam
Ơ hay cõi mộng thiên đàng!
Người về vớt mảnh trăng vàng dưới khe


Xuân Mai

Wednesday, October 12, 2011

NỖI NHỚ



Đêm thinh lặng để lắng nghe lòng đất
Sỏi đá giao tình sâu lắng cội hư vô
Không gian xanh xanh ngắt một bầu thơ
Và nỗi nhớ là bến bờ ngăn cách

Em cứ mãi để giọt buồn lau lách
Suốt đêm tàn héo hắt mộng bình minh
Tiếng chim kêu quạ hú giữa trời xanh
Còn se lại vết u tình trên vầng trán

Thôi cứ mặc dòng đời trôi mắc cạn
Nghe suối rừng róc rách chảy lao xao
Trong tim em nghe dòng suối ngọt ngào
Từng hốc mắt là vòng khô ráo lệ

Xuân Mai

Tuesday, October 11, 2011

PHỐ NÚI NGƯỜI THƯƠNG

Về đây phố núi người thương
Ủ tình về cội trăng suông bắc cầu
Bóng chiều phai nhạt nương dâu
In trên phiến đá nghìn câu ân tình
Núi mơ gọi nắng bình minh
Hồn anh chất ngất sóng tình dâng cao
Quanh co dòng suối ngọt ngào
Uốn trôi róc rách chảy vào cồn hoa
Áo em trong nắng chiều tà
Ngỡ như cánh bướm la đà vườn tiên
Gọi nhau trong cõi hư huyền.

Xuân Mai


SAO EM...


Sao em cứ mãi ân cần
Sao em cứ bảo một lần rồi thôi
Đời em như chiếc lược rơi
Chải xong khoang tóc rối bời lọn sâu
Tìm anh trong cuộc bể dâu
Đời em mắc cạn bên cầu tơ vương
Có ai qua khúc đoạn trường
Thì xin gánh hộ mười thương em về

Xuân Mai

RU TÌNH VỀ ĐÂU

 
Ru em em ngủ cho ngoan
Khi tình lận đận, khi oan trái về
Ru em bến đục bờ mê
Ru khoan ru nhặt tình về trong mơ
 
Ru em tiếng hát ầu ơ
Cõi Tình anh ở, Cõi Thơ em về
Cõi nào là Cõi Chân Quê
Để cho Tình được vỗ về thân tâm?
 
Ru em chín đỏ môi hồng
Cõi riêng ấp ủ, tình nồng em trao
Cõi Thơ ai có bước vào
Thì xin dòng suối ngọt ngào êm trôi
 
Ru em sớm quạnh chiều vơi
Ru đêm trăn trở, ru vùi nỗi mong
Ví dầu con cá nước trong
Ai khua nước đục cho lòng cá đau
 
Ru em cầu ván bắc cầu
Bậu đi bậu nhớ, bậu đâu chưa về?
Hổm rày con cá rô tre
Đồng khô nước mặn trong khe nó nằm
 
Ru em cho thét cho nồng
Cho con cá vược hóa rồng nó bay
Ru anh tình đó em đây
Ru cho quên hết tháng ngày rong rêu
 
Ru cho tím cả rừng chiều
Thu vàng rụng lá tiêu điều hoàng hôn
Ru cho lá lợp khoang hồn
Cho em  giấc ngủ như hồn trẻ thơ
 
Ru hời tiếng hát ầu ơ!!!!
Anh ru em ngủ đôi bờ nhớ thương.
 
Xuân Mai

Monday, October 10, 2011

TÌNH NHỚ


Thương nhớ đầy vơi thương nhớ ơi
Câu thơ bút họa thoắt nên lời
Nỗi niềm thổn thức đêm khuya khoắt
Giấy mực sầu riêng một cõi tôi


Có những chiều mưa lả ngọn sầu
Thấu hồn cô quạnh buốt hang sâu
Buồn rơi len lách vào khoang nhớ
Một phút giao thần một khắc sâu


Nốt nhạc thành thơ chắp cánh bay
Cho từng cung bậc vút thang mây
Sương thu tím cả mầu thương nhớ
Ngây ngất hồn say ai có hay?


Tôi ủ tình tôi trong cõi riêng
Người về trong cõi nhớ vô biên
Ru tôi hạnh phúc mầu sương khói
Giấc ngủ trăm năm cõi hư huyền.


Xuân Mai

Sunday, October 9, 2011

HƯƠNG ĐÊM

 
 
Từng ngày sáng đợi chiều mong
Muốn quên càng nhớ một vòng tay ôm
Xôn xao cửa ngỏ khoang hồn
Vết son môi đỏ vết hờn gối chăn

Nào ngờ tình đến mong manh
Tóc che dấu mặt sóng tình lao đao
Anh ru câu hát ngọt ngào
Dường như tiếng gọi rơi vào hư không

Yêu nhau xa cách nghìn trùng
Tình trong tim bỗng thành dòng chia ly
Hôm qua áp má thầm thì
Sớm mai thức dậy người đi dặm ngàn

Muộn phiền dõi mộng trái ngang
Còn đâu ánh mắt rộn ràng chim khuyên
Ru em giấc ngủ bình yên
Một dòng suối mát con tim nồng nàn

Đất trời rộng mở thênh thang
Lòng em khép lại muộn màng nhân duyên
Trăm năm quẩy gánh ưu phiền
Người về trong mộng như in hình hài

Bầu trời một cánh sao mai
Hương đêm còn đó mà người nơi đâu
Nghe như vọng tiếng kinh cầu
Từ trong tâm thức nghìn sau trở về.

Xuân Mai

Wednesday, October 5, 2011

ĐÊM CA TRÙ



ĐÊM CA TRÙ

Tặng Đào Nương Thúy Hòa, Ca Trù Thái Hà

Mưỡu:

Ta về khúc nhạc tình xanh
Câu thơ lục bát, một vành trăng mơ
Cho ta gói trọn tình thơ
Viết lên dòng chữ hồn thơ đẫm tình

Hát Nói:

Trăng tàn nguyệt khuyết
Gặp tri âm vấn vít mấy vần thơ
Ngâm nga chén rượu cuộc cờ
Cung đàn nhịp phách đêm thơ hạ huyền

Cất tiếng hát tay tiên miệng gấm
Vẻ trang dài nét ngọc mày châu
Khúc ngâm Tư Mã Phượng Cầu
Câu thơ ngày ấy nỗi sầu hôm nay

Không gian tỏa lời hay ý đẹp
Chén rượu đào chưa cạn đã say
Đàn ai trực vút thang mây
Cho thơ chắp cánh khách ngây ngẩn hồn
Trống dồn phách dục đàn khuôn!

Xuân Mai

NAM QUỐC SƠN HÀ


Nam Quốc Sơn Hà

Lý Thường Kiệt
 
南 國 山 河 
 



李常傑

NAM QUỐC SƠN HÀ

Lý Thuờng Kiệt

Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghich lỗ lai xâm phạm?
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư!


Phỏng Dịch

SÔNG NÚI NƯỚC NAM

Sông Núi nước Nam của Vua Nam
Luật Trời phân định rõ ràng ràng
Cớ sao quân giặc sang cướp nước?
Thất bại ê chề ắt phải mang!

Xuân Mai

Monday, October 3, 2011

NHỚ!



Nhớ! Chao ơi là nhớ!
Tóc mây dài lọn tóc chẻ hai
Đôi mắt kia héo hắt sóng u hoài
Đêm bất tận của ngày dài lay lắt

Thơ giăng mắc những âm đàn hổ phách
Ý lạc vần lẩn khuất giấc chiêm bao
Giấc mộng xuân tình tự với trăng sao
Mơ hồ cánh bướm lạc vào đêm mơ

Chín thương đứng đợi nằm chờ
Nghe chừng sóng nhạc đường tơ đã chùng
Chao ôi! Cái nhớ lạ lùng!
Mênh mang trời đất não nùng hồn thơ

Trăng suông tiếng gọi buồn thưa
Mười thương con mắt nằm chờ đợi ai?
Nhớ ơi! Cái nhớ dặm dài!
Chừng đuôi con mắt cũng vùi bóng đêm

Xuân Mai