Tuesday, December 28, 2010

EM NHƯ MỘT ĐOÁ VÔ THƯỜNG



Ừ thôi em đến rồi đi
Tôi ngồi với mối tình si một mình
Quanh tôi là sóng biển xanh
Dội bờ cát trắng trên ghềnh đá vôi

Xưa em là đóa hoa cười
Để tôi âu yếm vẽ vời đêm thơ
Đưa em dạo dưới trăng mờ
Nghe hồn sỏi đá gọi bờ biển sâu

Em nay là đóa hoa sầu
Để tôi chiêu niệm sắc mầu thế gian
Hỏi con nắng đổ chiều vàng
Hoàng hôn khởi sắc đêm tàn rồi chăng?




Nỗi buồn đi với tháng năm
Niềm vui lẩn khuất khi gần khi xa
Ừ thôi em cứ thật thà
Như hoa vàng nở như là hạt mưa

Tình theo ngày tháng đong đưa
Tôi ngồi ngắm biển nhấp nhô thủy triều
Rạt rào sóng vỗ tim yêu
Mênh mang gió thổi hồn chiều bâng khuâng

Ừ thôi em cứ một lần
Cho ta trái đắng vạn lần trái thơm
Em như một đoá vô thường
Để ta chiêm nghiệm nỗi buồn từ tâm.

Xuân Mai

No comments:

Post a Comment