Em đi để lại nụ cười
Để quên ánh mắt làn môi thơm nồng
Để tình lãng đãng mông lung
Để đôi mắt ngọc cùng dòng thơ ngoan
Em đi để lại tơ đàn
Nỗi buồn man mác không gian tơ sầu
Nỗi buồn hóa đá đêm sâu
Nụ hôn ân ái nụ sầu đê mê
Em đi bỏ lại lối về
Bốn mùa trăn trở não nề tâm can
Em đi bỏ ánh trăng vàng
Để cho gió cuốn dặm ngàn thông reo
Một mình gặm nhấm vết yêu xé lòng
Em đi bỏ lại trời hồng
Để anh lầm lũi bước trong luân hồi.
Em ơi! Nhặt lấy nụ cười!
Cho Anh sống kiếp làm người trần gian
Đêm khuya giũ mộng Xuân tàn
Mai về mở cửa lá vàng rụng rơi.
Anh nay đánh mất nụ cười
Xuân Mai
No comments:
Post a Comment