Màn đêm xuống
Phủ linh hồn tượng đá
Ta ngồi đây
Chiêu niệm
Tấm hình hài
Khói sương mù, hơi lạnh buốt đôi vai
Trong thinh lặng
Hồn ai về trong gió?
Tóc em thơm ngây ngây mùi hoa cỏ
Từng sợi mềm
Buông xỏa lấp vai anh
Nỗi niềm đau đang gặm nhấm châu thân
Bàn tay ấm
Khíu tình trên da thịt
Từng mạch máu khơi từ nguồn sâu kín
Bỗng tan dần
Theo nhịp thở không gian
Vết truân chuyên
Từ ngày tháng võ vàng
Như gột rửa dấu thời gian ẩn khuất
Em ngồi đấy
Đôi mắt buồn u uẩn
Ta ngồi đây
Trầm mặc cõi hư vô
Cầm tay em như níu lại tuổi thơ
Từ tiền kiếp
Chắc em và ta đã
Trăng tỏ thềm lan
Họa thơ
ầu á…
Cuộc tuần hoàn sỏi đá cũng nên duyên
Ta gặp nhau trong thế giới uyên nguyên
Đời dâu bể ưu phiền thôi cũng mặc!
Đêm im lặng
Chắt chiu
Từng khoảnh khắc
Ánh lung linh huyền hoặc
Phủ màn đêm
Ta ngồi trong thinh lặng
Ngóng trăng lên
Và rất khẽ…
Tình mềm nương chân tóc
Trăng chưa tỏ
Hương đêm thêm rạo rực
Từng hạt huyền
Rơi rụng
Giữa hư vô
Ta ngồi bên nhau
Dốc cạn nguồn thơ
Và cứ mặc…
Dòng đời trôi lặng lẽ...
Mảnh trăng úa
Trên vòm trời quạnh quẽ
Mắt em buồn thu kín cả không gian
Ta ôm em
Nụ hôn thắm muộn màng
Như sống lại
Âm vang từ tiền kiếp
Tiết đông giá
Đâm chồi non lộc biếc
Môi em mềm như lụa dệt sương tơ
Ta thoảng nghe
Trong tiếng gió ầu ơ
Và ai đó
Tình thơ vừa chớm nở
Xuân Mai