Sunday, January 16, 2011

CON DỐC BUỒN



Trăng treo trên đỉnh núi
Như cánh vạc đầu non
Người về bên kia núi
Nghe sao rung trên ngàn
Bao nhiêu lần trăng khuyết
Bấy nhiêu lần trăng tan
Hồ gương còn in bóng
Soi trăng tỏ trăng tàn

Anh về qua con dốc
Em bây giờ nơi đâu?
Sương mù đan giăng mắc l
Trăng thu lạnh dưới cầu
Em bây giờ xa lắc
Con phố nằm chơ vơ
Ánh đèn vàng heo hắt
Em dáng gầy hơn xưa

Dốc xuôi về dưới phố
Anh góc trời bơ vơ
Em như vì sao lạc
Mịt mùng giữa hư vô
Em bây giờ như đã
Quên mất chuyện trăm năm
Khi tình yêu đã chết
Con dốc buồn lặng câm




Anh chắc giờ cũng đã
Quên những chuyện năm xưa
Tình yêu là cơn lốc
Trong những chiều đổ mưa
Mai có về qua đấy
Ngắm sao buồn lưa thưa
Khoảng trời yêu đã mất
Còn chút gì trong thơ

Mai có về qua đấy
Một lần ngoái cổ trông
Hàng thông già đứng vẫy
Mái ngói phủ rêu phong
Mai có về qua đấy
Ru lá ngủ trăm năm
Còn chút gì nơi ấy?
Ru đất ngủ ngàn năm

Xuân Mai

No comments:

Post a Comment