GỐI MỘNG ĐÊM XUÂN
Mưa xuân nhỏ giọt đầu cành
Hư không tĩnh lặng nghe tình về đâu?
Quê hương cách nửa địa cầu
Tâm tư trĩu nặng nỗi sầu mang mang
Thương em ngọc giát tim vàng
Ru ta giấc ngủ Nam Quan rối bời
Tâm Kinh gõ nhịp đằm hơi
Áo em ủ ngát vai đời phong sương
Taytiên đón gió mười phương
Cho ta gối giấc mộng thường Nam Kha
Thương em môi thắm thật thà
Ngâm câu Kinh Khổ ru ta miệt mài
Thương em vóc hạc mình mai
Ru ta bóng mát dòng đời tâm linh
Dọc ngang nửa kiếp phong trần
Mảnh đời dâu bể khúc quanh hồ trường
Mạch sầu như suối trào tuôn
Trong ta thác đổ mưa nguồn cuộn dâng
Xuân đi Xuân đến bao lần
Đêm Xuân gối mộng tầm Xuân mơ màng
Xuân Mai
No comments:
Post a Comment