Hà Nội Phố Cổ
Với những ngôi nhà ống nhỏ chạy ngang
Bóng dáng năm xưa còn đậm nét thời gian
Chìm trong cái không gian buồn tinh mịch
Những mái ngói liêu xiêu.
Những khung tường cổ kính.
Trên nóc đình rêu phủ mái cong cong
Thế giới tâm linh như giao cảm hoà đồng
Ngược dòng quá khứ đi trong luân hồi
Ngọt ngào, phong kín,
Khăng khít, đầm hơi
Cảm thông,
Trong nỗi ngậm ngùi đắng cay
Cầm lòng,
Tình mới trao tay
Mắt đong được cả đã hồn đầy gấm hoa
Mặc cho nếp sống phồn hoa
Phấn son đô hội
Thương em mắt ủ mi sầu
Chiều Thu lá rụng thẫm mầu tà huy
Thương em dáng nhỏ nhu mì
Nghe trong thinh lặng,
Tiếc gì đời nhau?
Đêm trăng khúc hát Cô Đầu
Để Anh bắc một nhịp cầu giao duyên
Vườn khuya ngập ánh trăng lên!
Có ai đong được nỗi nìêm của ta ?
Xuân Mai
No comments:
Post a Comment