Nỗi buồn đem khắc vào thơ
Hóa thành giọt lệ đêm mơ Giáng Kiều
Nàng Thơ ánh mắt đăm chiêu
U sầu thổn thức liêu xiêu bóng hình
Hỏi đôi mắt ướt lặng thinh
Đôi tay ấm lạnh dấu tình vào tim
Hỏi sao đêm trắng ưu phiền?
Mưa Xuân rả rích ngoài hiên dầm dề?
Nỗi buồn hoá đá đêm mê
Cõi Em thăm thẳm Ta về đêm suông
Câu ngâm chén rượu Hồ Trường
Còn nghe vang vọng nỗi buồn vọng âm
Đâu đây vẳng tiếng Nguyệt Cầm
Cung đàn thánh thót năm cung phím chờ
Hồn ai lạc giữa Đêm Thơ
Có nghe trăn trở đôi bờ sông Thương
Khoác đôi cánh mỏng vô thường
Bay về Một Cõi Yêu Thương tót vời
Nàng Thơ Trong Cõi Riêng Tôi.
Du du Cõi Mộng Đất Trời cùng Ta.
Xuân Mai