Monday, January 31, 2011

TIẾNG THU RƠI


Chiều thu vạt nắng vàng au
Mặt trời ngủ sớm, bóng câu qua thềm
Ta ngồi ngóng bóng trăng lên
Men say vọng nguyệt nhớ đêm Nguyệt Cầm


Trà thơm thưởng một khúc ngâm
Hương bay thoang thoảng hồ cầm tương giao
Đường tơ quyện Khúc Văn Cao
Thoát lên cung bậc ngọt ngào du dương


Tiếng thu rơi nhẹ trong sương
Lòng buồn man mác sầu vương khói chiều
Thu về đêm vắng tịch liêu
Trăng thu vàng úa tiếng tiêu não nùng


Thu rơi, rơi nhẹ vào lòng
Giọt đàn thánh thót, giọt nồng trên môi
Ta ngồi nghe tiếng thu rơi
Nghe hồn thu chết , em ơi thu tàn!


Xuân Mai

TÌNH ĐÃ THIÊN THU



Phải chi anh chẳng phụ lòng
Để em muôn kiếp là giòng thơ ngoan
Để Anh gẩy những cung đàn
Cho em ngồi hát tình tang sớm chiều
Phải chi nốt nhạc buồn hiu
Để em đắm đuối trong chiều bâng khuâng
Để cho giây phút lắng trầm
Trải lòng qua những khúc ngân câu hò
Phải chi tình đẹp như thơ
Êm như dòng suối lững lờ chảy quanh
Để cho sóng vỗ đầu ghềnh
Dạt dào khúc nhạc tình xanh cho đời




Phải chi hơi thở làn môi
Anh ru em ngủ giữa đời rong rêu
Phải chi những nụ hôn chiều
Ru em gối mộng khi chiều gió đông
Phải chi những sớm mai hồng
Bàn tay ấm áp tình nồng trong ta
Cho đời điểm những hương hoa
Để em ca hát Tình Ca ru người
Phải chi em được nụ cười
Trái tim chân thật từ người em yêu
Để cho ánh mắt mĩ miều
Tâm hồn mở ngỏ khi chiều hoàng hôn



Phải chi khép cửa tâm hồn
Để duyên đằm thắm nỗi buồn trong ta
Cất thành men rượu hoàng hoa
Tiêu dao tuế nguyệt thăng hoa đất trời
Phải chi em ngủ giấc vùi
Để cho tình chết lên đời nắng ru
Để cho tình mãi thiên thu
Để cho trời đất mịt mù dấu chân

Phải chi em được một lần.!


Xuân Mai



Friday, January 28, 2011

LỄ HỘI TRĂNG RẰM



Ngày xưa tíu tít tíu ta
Bây giờ yếm thắm mặn mà thêm xinh
Hôm qua nguyệt gác mái đình
Khúc ca Quan Họ tang tình Giao Duyên
"Miếng trầu cánh phượng em têm
Anh sơi một miếng càng thêm mặn nồng!"
Khen ai se sợi chỉ hồng
Cho duyên đằm thắm cho đồng lúa thơm


Anh như cánh bướm trong vườn
Hoa thơm bướm lượn qủa thơm thì đừng
Chim khôn ăn ở trong rừng
Người ngoan chớ vội đèo bồng trúc mai



Dáng em tơ liễu mày ngài
Nụ cười hàm tiếu đáng hai quan tiền
Yếm đào nón nghệ che nghiêng
Cổ kiêu ba ngấn khoe kiềng vàng đeo
Thắt lưng dài yếm lụa đào
Sợi giây xà tích buộc vào thêm xinh
Hài cong váy lĩnh đen nhành
Tóc đuôi gà thả tơ tình vấn vương


Bàn tay ngón ngọc em đơm
Búp hoa vũ điệu lụa vờn trong mây
Hồn anh ngây ngất mê say
Vườn đào mở khóa bướm say nhụy hồng.





Tay tiên vũ điệu Tiên Đồng
Để anh gánh rượu ra sông Ngân Hà
Đổi em tơ gấm lụa là
Xin em dải yếm làm quà Ông Trăng
Đêm nay Lễ Hội Trăng Rằm!
Dây tơ anh buộc, Xích Thằng em đeo
Yêu em tiếng hát mĩ miều
Sáng trăng sáng cả Cầu Kiều trong mơ

Xuân Mai



AI VỀ LÀNG CỔ CẦN THƠ



Ai về Bình Thủy, Long Tuyền
Dòng sông uốn khúc vang lên tiếng hò
Ai về Làng Cổ Cần Thơ
Ngắm cô thiếu nữ thả đò trên sông
Đất Rồng nhả ngọc châu long
Địa linh nhân kiệt mang hùng khí thiêng
Long Hòa, An Thới giáp biên
Tuồng xưa tích cũ Kỳ Yên Hội Làng




Đậm đà bản sắc dân gian
Hội Linh Cổ Tự, Long Quang Điện Đài
Đất Phương Nam nảy hiền tài
Một dòng lưu thủy đất trời giao thoa
Làng quê trù phú hiền hòa
Cò bay thẳng cánh trái hoa bốn mùa
Cửu Long sông nước nên thơ
Thung thăng cá lội ao hồ trong xanh



Phù sa nuôi sống dân lành
Chân Rồng bốn rạch chảy quanh ruộng đồng
Vây Rồng lấp lánh trên sông
Như dòng sông bạc chảy trong nắng chiều
Ai về châu thổ phì nhiêu
Đất Rồng Nam Bộ sông reo tiếng hò
Thả hồn trăng nước mộng mơ
Người đi có nhớ điệu họ trên sông



"Chim khôn ăn trái nhãn lồng
Người dưng khác họ đem lòng nhớ thương"
(Ầu ơ )"Ai đi chín nhớ mười thương
Nhạn bay én lượn vấn vương tơ mành?

Xuân Mai






NGHÌN NĂM SOI DẤU THỜI GIAN


NGHÌN NĂM SOI DẤU THỜI GIAN


Mưỡu:


Nghìn năm trăng ngủ trong mây
Gió chao mặt nước cù quay đất trời
Trăm năm trong kiếp con người
Ta đi cho hết kiếp người phù du


Hát Nói:


Thuyền lan nhẹ lướt
Lãng Bạt Hồ sóng nước mênh mông
Nắng mai rạng rỡ non sông
Thuyền du khách còn chông chênh bến đỗ


Dòng lưu thủy dập dềnh sóng vỗ
Một con thuyền đủng đỉnh êm trôi
Xa đưa cánh nhạn chim trời
Một bầu non nước đất trời cùng ta


Thành quách cổ cây đa in bóng
Gương Tây Hồ gợn sóng âm vang
Nghìn năm soi dấu thời gian.


Xuân Mai


CÁO TẬT THỊ CHỨNG





       CÁO TẬT THỊ CHỨNG


      Thiền Sư Mãn Giác
       Đời Nhà Lý (1052-1096)




       Xuân khứ bách hoa lạc
        Xuân đáo bách hoa khai
        Sự trục nhãn tiền quá
         Lão tòng đầu thượng lai
          Mạc vị xuân tiền hoa lạc tận
           Đình tiền tạc dạ nhất chi mai






          MỘT NHÀNH MAI


          (XUÂN MÃI XUÂN MAI!)


             Xuân đi muôn hoa rụng
            Xuân đến muôn hoa cười
             Cuộc trần gian biến hiện
             Thoáng chốc già đến nơi
               Đừng bảo xuân tàn hoa rụng hết
               Trước sân hoa nở một nhành mai


               Xuân Mai  Phóng Tác


Thursday, January 27, 2011

MỎI MÒN



Chập chờn giấc ngủ đêm tăm
Nỗi buồn hiu quạnh người xa xăm về
Thời gian dằng dặc lê thê
Tiêu ma tuế nguyệt nằm kề chiêm bao


Tháng ngày mòn mỏi lao đao
Mùa Xuân qua vội khát khao đợi chờ
Đêm tàn nguyệt tận trang thơ
Mặt trời thức giấc người mơ chưa về

Dòng huyền chảy muốt đê mê
Tay đơm gối mộng nằm kề gối Xuân
Lá vàng rơi rụng trên sân
Trăng tàn lại khuyết dấu tình duyên xưa


Sợi buồn giăng mắc đong đưa
Đêm sâu chảy một dòng thơ ngậm ngùi
Ngón dài gõ nhịp đằm hơi
Nghe trong thinh lặng men đời quạnh hiu

Xuân Mai

HUẾ Ở TRONG TÔI



Tôi xa Huế từ lâu rồi
Bao mùa Thu trước chưa nguôi được lòng
Huế buồn Huế có đợi mong
Sông Hương Núi Ngự ai trông ai chờ?
 Trường Tiền ai đứng ngẩn ngơ
Qua cầu Bạch Hổ còn chờ đợi ai
Quanh co ngõ trúc vườn mai
Dáng cô Tôn Nữ áo dài trắng trong




Theo em về đến Kim Long
Hàng cây phượng đỏ rực trong nắng chiều
Sông Hương đò thả thuyền neo
Tiếng chuông Thiên Mụ gió chiều dịu êm
 Ngự Bình dáng núi thân quen
Câu hò mái đẩy vọng trên sông buồn
Ai đi con nước xuôi nguồn
Ai về Vỹ Dạ cho tuôn mạch sầu





Tôi về ghé bến Vân Lâu
Năm Giao dốc mỏi nao nao tấc lòng
Ai qua Thành Nội thăm Cung
Ao Vua thơm ngát sen hồng, hương cau
Ngàn năm mây phủ ngang đầu
Hoàng Thành Thánh Tích ủ mầu tà huy
Chiều vàng rợp bóng cây si
Hàng cây long não xanh rì ngát hương




Đông Ba, Gia Hội Lim Luông
Ai về Cồn Hến nghe chuông nhà thờ
Huế buồn Huế mộng Huế mơ
Huế mang chi cả hồn thơ đẫm tình
 Ai về Đập Đá Bao Vinh
Đò xuôi Cửa Thuận sóng tình mênh mang
Trăng đưa gió cuộn mây ngàn
Bến đò Thừa Phủ chiều tàn bóng câu




Ai về ghé Phú Văn Lâu
Người xưa có đợi Sông sâu có chờ
Đêm tàn Bến Ngự thuyền mơ
Chừng như sống lại đêm thơ dáng huyền
Huế buồn Huế đứng lặng yên
Bước chân xuống thuyền nước mắt như mưa
Hương Giang sông nước lững lờ
Đò trăng có đợi người xưa trở về?


Trăng ơi! ta gởi câu thề.


Xuân Mai

Wednesday, January 26, 2011

LỤC BÁT THU KHÔNG



 
HỒ THU

Hạc bay về cuối chân trời
Dăm ba cánh nhạn mây trôi về ngàn
Hồ Thu lãng đãng sương tan
Lung linh mặt nước lá vàng rụng rơi


VƯỜN XƯA

Hiu hiu gió thổi ngọn cây
Sớm mai chim hót nắng hây nụ vàng
Vườn xưa chốn cũ bỏ hoang
Cánh hoa đào nở bên hàng tường vi


CÕI KHÔNG

Không gian bàng bạc đất trời
Cùng ta mây trắng nổi trôi bềnh bồng
Đời như men rượu hư không
Ta trong cõi mộng phiêu bồng thế gian


CHIỀU TÀ

Trèo lên đỉnh núi non cao
Chiều Thu thung lũng rì rào thông reo
Xa xa ráng ửng lưng đèo 
Hoàng hôn chợt tắt tiếng kêu chim rừng

Xuân Mai





Tuesday, January 25, 2011

ĐÊM HOA ĐĂNG



                                        Đêm Hoa Đăng Phố Cổ đèn lồng
Lung linh huyền ảo sắc phong diệu kỳ
Không gian mê hoặc, ánh sáng lưu ly
Phố xưa nhà cổ kinh kỳ Hội An
Chùa Cầu lắng đọng không gian
Ánh đèn dầu lạc trên tràng kỷ xưa
Hoa Tiên họa những giòng thơ
Lần về quá khứ năm xưa một thời





Ba trăm năm cũ mù khơi
Không gian xanh mướt đất trời vần xoay
Ngỡ ngàng cảnh đấy người đây
Lạc vào cổ tích thuyền đầy sông trăng


Đình làng mái ủ rêu phong
Net son chạm trổ uốn cong mình Rồng
Đèn lồng rực rỡ không trung
Hoa Đăng Lễ Hội thinh không lắng trầm




Sông Hoài vọng tiếng ca ngâm
Hò Khoan, Giã Gạo trên sông thả thuyền
Bước vào thế giới thần tiên
Ta như sống lại êm đềm thuở xưa
Ngược dòng quá khứ xa đưa
Ta đang trở lại  phố xưa thanh bình
Nhìn sông nước chảy lượn quanh
Lung linh cảnh sắc đắm mình trong mơ




Bao năm Phố Cổ còn chờ
Thu Bồn còn đó người Thơ đâu rồi?
Dòng thời gian cứ cuốn trôi
Từ trong thiên cổ một thời đã qua
Đêm trăng Lễ Hội Đèn Hoa
Sắc màu rực rỡ gấm hoa rạng ngời
Nhìn dòng nước cuốn hoa trôi
Trăng in mặt nước đèn trời thả sông





Thiên thai cảm giác phiêu bồng
Bỏ quên lại những thăng trầm thế gian
Trăng thanh mặt nước mơ màng
Dòng sông con nước mênh mang hồn người
Đèn lồng Phố Cổ tôi ơi!
Ta như sống lại thuở thời xa xưa.


Xuân Mai


LINH SƠN YÊN TỬ


Vén mây mở cửa nhìn trời
Tay mân tràng hạt mỉm cười hư không
Mênh mông cảnh Phật non bồng
Không gian thinh lặng vô cùng trời mây
Hương trầm khói tỏa lan bay
Tiếng chim hoàng hạc gọi bầy trong sương
Xa xa chín trượng mười phương
Bức tranh thủy mạc khói sương bồng bềnh





Ngồi trên đỉnh núi chênh vênh
Non tiên chót vót suối thần mê say
Thềm lan cửa động chân mây
Sương mai cảnh sắc giăng đầy ánh tơ
Chuông chùa tiếng vọng hư vô
Phút giây tĩnh mặc đường tơ lắng trầm
Cung đàn muôn điệu thang âm
Âm giai pháp ngữ hòa cùng tiếng thơ





Núi mây sông nước lặng lờ
Mặt trời đỏ rực trên bờ khói lam
Biển xanh thăm thẳm dặm ngàn
Non Yên chót vót trăng ngàn ngủ mây
Rừng tùng khóm trúc vàng lay
Bồ Đề cổ thụ gốc cây ngồi thiền
Hương trầm trong cõi tịnh yên
Râm ran tiếng mõ dòng huyền bay cao





Tiếng chim hót đậu cành đào
Lập lòe cánh bướm lượn chao gốc hòe
Mai vàng rụng cánh vàng hoe
Lung linh mặt nước bốn bề hư không
Ao sen nở cánh sen hồng
Nhụy vàng thơm ngát nụ hồng búp xanh
Chắp tay niệm Phật tâm thành
Tiếng chuông tỉnh thức âm thanh diệu kỳ




                                             Thiền hành từng bước chân đi
Gót son tịnh độ câu thi kệ thầm
Nam Mô niệm Quan Thế Âm
Câu Kinh diệu pháp độ cùng thế gian
Gập ghềnh  qua Suối Giải Oan
Thác Vàng , Thác Bạc, vân am Thảo Đường
Vô Ngôn Thông Tự tịnh khuôn
Tì Ni Tâm Đạo suối nguồn Hoa Yên
Viên dung Ý Đạo tùy duyên
Vô Tâm đối kính Ý thiền cao siêu
Bồ Đề phát nguyện thương yêu
Chân Như diệu lý pháp mầu Như Lai



                                                       
                                            Trúc Lâm Yên Tử Phật Đài
Minh Tâm Chánh Giác cứu người độ thân
Nhân Tông Đại Đế thánh nhân
Linh Sơn Yên Tử phù vân Cõi Thiền
Nghìn năm dòng suối tịnh yên
Non Tiên Cảnh Phật hương thiền thỏang bay
Thong dong nhẹ bước đường mây
Bạch Vân mây phủ trắng đầy ao sen

Lên Chùa nhìn Nắng Phật lên.

Xuân Mai




ĐƠN ĐỘC



Một cây đàn bầu đơn độc
Một chiếc thuyền độc mộc trên sông
Một đời quen thú vẫy vùng
Một chiều nhạt nắng trên sông ôm đàn
Một con nhạn trắng bay ngang
Một con diều nhỏ thênh thang giữa trời
Một thuyền một lái rong chơi
Một mình đi giữa dòng đời rong rêu
Một ai trong khói lam chiều
Một tôi đi giữa tiêu điều hoàng hôn
Một câu ca một nỗi buồn
Một mình soi bóng tà dương sắp tàn

Xuân Mai

NÀNG THƠ TRONG CÕI RIÊNG TÔI




                                                Nỗi buồn đem khắc vào thơ
Hóa thành giọt lệ đêm mơ Giáng Kiều
Nàng Thơ ánh mắt đăm chiêu
U sầu thổn thức liêu xiêu bóng hình
Hỏi đôi mắt ướt lặng thinh
Đôi tay ấm lạnh dấu tình vào tim
Hỏi sao đêm trắng ưu phiền?
Mưa Xuân rả rích ngoài hiên dầm dề?



Nỗi buồn hoá đá đêm mê
Cõi Em thăm thẳm Ta về đêm suông
Câu ngâm chén rượu Hồ Trường
Còn nghe vang vọng nỗi buồn vọng âm


Đâu đây vẳng tiếng Nguyệt Cầm
Cung đàn thánh thót năm cung phím chờ
Hồn ai lạc giữa Đêm Thơ
Có nghe trăn trở đôi bờ sông Thương


Khoác đôi cánh mỏng vô thường
Bay về Một Cõi Yêu Thương tót vời
Nàng Thơ Trong Cõi Riêng Tôi.
Du du Cõi Mộng Đất Trời cùng Ta.

Xuân Mai

ĐÓN XUÂN


                           Vào Chùa lễ Phật dâng hương
Trầm xông khói toả sen hồng búp hoa
Nam Mô Niệm Phật Di Đà
Mười phương Chư Phật hương trà ngát sen
Chuông ngân mõ giục vang rền
Tâm Kinh Niệm Phật hương thiền thoảng lay
Hoa Tiên nét bút rồng bay
Câu kinh kệ sớm chiều bày bút hoa
Ô hay cánh bướm la đà
Vườn Xuân chim chóc hót ca đầu cành
Nắng vàng rạng rỡ trời xanh
Quỳnh Hương đỏ thắm đào nhành niêm hoa
Nụ mai óng ả lụa là
Khai thơ nét bút chan hòa ý Xuân
Xuân đi Xuân đến bao lần
Mùa Xuân bất tận mai Xuân lại về

Xuân Mai

Monday, January 24, 2011

LỄ HỘI CẦU NGƯ



                                                                                                    
Mênh mông bát ngát biển trời
Hội Thuyền Hội Thúng đổ xuôi theo giòng
                                Từ Hòn Lao qua cửa sông
Về Vạn Thủy Tú, Phóng Đăng Ngư Cầu
Đèn trời soi sáng năm châu
Xuôi buồm thuận gió bể dâu hiền hòa
Bao nhiêu sóng gió trải qua
Thiên tai bão tố vượt qua muôn trùng

Trống chiêng vang dậy khắp vùng
Thuyền rồng tấu nhạc Lệnh Ông* rước về
Liên Đăng mở nước Thủy Tề
Năm nghìn ngọn nến tỏa về trùng khơi
Sáng soi vạn thể đất trời
Ông Voi * Thủy Tổ cứu người gặp giông
Đất Trời Biển Cả Ngư Ông
Cá, Người chung một giòng sông sống cùng


Cầu Ngư Lễ Hội Thủy Cung
Dập dềnh sông nước hoa đăng ngợp trời
Đua thuyền vượt sóng trùng khơi
Chèo đò thả thúng hát lời dô ta
Bài Chòi vang khúc Trạo Ca
Mưa gió thuận hòa bẻ lái thuyền Không
Vạn Lăng rước kiệu nghinh Ông
Cờ treo trướng phủ Trống Đồng điểm Chiêng
Ai về Phan Thiết giao duyên
Ai ra Mũi Né ai lên thượng nguồn
Ai qua Cà Ná, Hòn Rơm
Cà Ty sông nước còn vương câu hò.





Trống đùng khai hội thủy lô
Rền vang sông nước chải đò chèo bơi
Qua ghềnh vượt thác kênh ngòi
Chống chèo bẻ lái đua tài lập công
Long, ly, quy, phượng vẫy vùng
Liên hồi trống giục thuyền Rồng đuốc hoa
Cầu ngư đảo vũ hài hòa
Sông sâu sào ngắn thuyền ra tay chèo
Khoan dồ trong tiếng hò reo
Ngược xuôi sông nước hiểm nghèo cũng qua
Ba đào thuyền mở mái ra
Gặp con nước xoáy sóng qua ngọn sào

Mênh mông sông rộng trời cao
Bốn bề bát ngát rạt rào sóng xô
Vang vang rộn tiếng hò dô
 Ngư ông đắc lợi chăm lo dân nghèo
Du thuyền thả lái buông neo
Dòng sông con nước thủy triều lên cao
Vẳng nghe câu hát ngọt ngào
Trong làn gió thổi nghe sao mượt mà



Ai về Phan Thiết cùng ta
Mưa thuận gió hòa một chiếc thuyền nan
Suối Tiên, Đồi Cát mịn màng
Lầu Ông Hoàng ngắm trăng vàng thuở xưa
Đồi Dương, Vĩnh Thủy gió đưa
Nằm nghe sóng vỗ thông đưa rì rào
Biển xanh muối trắng trời cao
Âm vang sóng động xôn xao biển tình..
Quê tôi trăng nước hữu tình..
Cầu Ngư Lễ Hội xin Mình chớ quên!

Xuân Mai

* Cá Voi được xem như Vua của Thủy Cung và được người dân miền sông nước tôn thờ như là Vật cứu tinh, thần hộ mạng mỗi khi gặp cơn nguy biến.
Từ đó, Lễ Hội Cầu Ngư là một tín ngưỡng dân gian và tâm linh kết hợp giữa con người, vạn vật và thiên nhiên với nhau.