Saturday, February 5, 2011

LAM GIANG SƠN THỦY HỮU TÌNH


Lưng trời cánh nhạn bay xa
Ngồi buồn chén rượu ngâm nga giải sầu
Hoàng hôn nắng ủ ngọn cau
Chim rừng nhớ tổ kéo nhau gọi đàn
Ráng chiều in bóng sông Lam
Vời trông cửa bể ngút ngàn phi lao
Cánh buồm căng gió nghiêng chao
Phù sa lớp lớp đổ vào nhánh sông


Người đi muôn dặm phiêu bồng
Có còn nhớ mảnh trăng trong cuối trời?
Con đò lơ lửng chơi vơi
Cắm sào ngóng đợi người nơi nao về?
Lam Giang sông lạnh bờ mê
Non cao Hồng Lĩnh bốn bề mây trôi
Mênh mông bát ngát tơ trời
Thuyền ra Cửa Hội nhánh xuôi đôi giòng





Tiếng hò ai thả trên sông
Non xanh quấn dải mây hồng lượn quanh
Núi Cha Sông Mẹ quyện thành
Con người Xứ Nghệ Đất Thanh một nhà
Nước non dệt gấm thêu hoa
Người đi muôn đậm cách xa nghìn trùng
Quê hương tiếng gọi trong lòng
Dòng sông Thanh Nghệ chảy trong hình hài


Dòng sông con nước chia hai
Nỗi lòng canh cánh u hoài tháng năm
Về đâu tìm lại cố nhân
Trên bờ sông vắng thì thầm gió đưa
Ta nghe tiếng vọng buồn thưa
Dường như nhịp vỗ sông đưa người về
Sáo diều vọng dưới con đê
Lam Giang dòng nước xuôi về ngàn sau


Sông ơi! Ai bắc nhịp cầu
Cho người Xứ Nghệ gởi câu tâm tình.
Hồng Lam sừng sững uy linh
Nuôi bao ước vọng ân tình chứa chan
Lam Giang nước chảy xuôi ngàn
Một dòng lưu thủy mênh mang uốn mình.
Thuyền ai mở lại đưa Kinh
Câu ca Tiếng Kệ ru tình nước non


Xuân Mai