Trên bờ cát trắng mượt mà
Nước xanh như ngọc ngỡ là trong tranh
Tiên Nga Giáng Ngọc xuống trần
Bãi Bàng cửa bể chạy quanh đá cồn
Cát vàng óng ánh kim cương
Qua chân Đèo Cả qua nguồn suối khe
Biển Đại Lãnh dừa che lợp bóng
Dải cát vàng sóng cuộn mây bay
Ngút ngàn mặt nước chân mây
Thần tiên phong cảnh đắm say mơ màng
Xa xa đồi núi đảo hoang
Cánh buồm căng gió bạt ngàn sóng xô
Xóm chài thuyền đậu nhấp nhô
Đò ghe xuôi ngược tiếng cô lái đò
Khoan khoan tay lái thuyền dô
Đi ra biển lớn lên bờ Cát Tiên
Vũng Rô sóng cuốn chiều lên
Sơn kỳ thủy tú Bãi Tiên tắm rồng
Bao la bát ngát mênh mông
Nước xanh như ngọc trời hồng ánh dương
Ráng chiều đỏ ối hoàng hôn
Nằm trên ghềnh đá nhìn đường chim di
Hải âu tung cánh bay đi
Cánh diều lơ lửng gió vi vút trời
Trèo lên ngọn hải đăng ngồi
Bốn bề sóng nước núi đồi quanh co
Thiên nhiên phong cảnh nên thơ
Thiên thai Đại Lãnh bến bờ thần tiên
Đắm mình trong biển trời êm
Nước xanh như ngọc ngắm nhìn thiên nga
Bãi Môn in dấu chân ngà
Hoàng hôn trong mắt chiều tà dần trôi
Trăng non mọc cuối chân trời
Đường đèo ráng đỏ còn ngời núi xa
Từng đàn én liệng bay qua
Sông Đà Núi Nhạn chiều ra Tuy Hòa
Mai về Ghềnh Đĩa bao xa?
Tháp Chàm đứng lặng sân ga có buồn
Sông Cầu nắng có còn vương
Ai qua Ngọc Lãng trong sương khói mù
Chiều tàn sóng biển hồ như
Vỗ trên ghềnh đá thiên thu gọi mời
Quê nhà một mảnh trăng soi
Đi cho hết biển chưa nguôi được lòng
Chân mây mặt nước chập chùng
Biển trời lồng lộng sóng lòng đại dương
Ai về con nước chiều tuôn
Chảy xuôi ra bể về nguồn yêu thương
Tuy Hòa một nỗi vấn vương
Ai đi ai ở ai buông được lòng?
Tuy Hòa còn nhớ hay không?
Cớ sao con nước lạnh lùng nắng mưa
Xuân Mai