Wednesday, February 16, 2011

HUẾ VẪN RỨA


O tê má đỏ hồng hồng
O đi lấy chồng bỏ mạ cho ai
Mạ già cuốc đất trồng khoai
Sớm hôm tựa cửa biết ai cậy nhờ

Qua sông khách phải lụy đò
Bây chừ nước cạn O chờ bến mô?
Sông Hương một dải nông sờ
O về Cồn Hến biết mô mà tìm

Bên ni, bên nớ sầu riêng
Hỏi lui hỏi tới chi phiền lòng nhau
Dòng sông hai ngả sắc màu
Trường Tiền lỡ nhịp ruột đau chín chiều


Răng mà Huế mãi đìu hiu
Hỏi chi cắc cớ khơi điều đắng cay
Trăm năm thác đổ canh chày
Một dòng lưu thủy hương say bắc cầu

Quyện thành sóng gió bể dâu
Cây đa bến cộ nông sâu Tràng Tiền
Nam Bình điệu hát ngọt êm
Nam Ai nức nở sầu lên chín tầng



Hương Giang, Đỉnh Ngự còn trông
Giòng sông ký ức thăng trầm Huế ơi!
Huế chừ ấp ủ trong tôi
Mần răng chi nữa, Huế ơi! Đừng buồn!

O tê nhớ Huế sầu tuôn
Huế thơ Huế mộng, Mười Thương sao đành
Sen hồng nhớ quả cau xanh
Chim kêu vượn hú cũng đành rứa thôi!


Bến Xưa ai có ngậm ngùi?
Nao nao dòng nước bồi hồi nhớ thương
Văn Lâu Vỹ Dạ khói sương
Tiếng chuông Diệu Đế trầm hương tỏa chiều.

O về nhớ mảnh trăng treo
Núi đồi Vọng Cảnh sáo diều buông lơi
Dòng sông con nước êm trôi
Tiếng hò Mái Đẩy đưa người sang sông.


O tê má đỏ hồng hồng
O đi lấy chồng bỏ mạ cho ai?


Xuân Mai