Đêm khuya nguyệt tận đêm tàn
Nằm nghe tâm động bàng hoàng tỉnh say
Ừ thôi đời lắm chua cay
Từng đêm khắc khoải tình này đa mang
Duyên tơ hạnh phúc bẽ bàng
Vết khô dấu lệ võ vàng lòng ta
Ái ân xưa cũng nhạt nhòa
Để cho chiếc bóng ác tà bủa vây
Trời Thu ngọn gió heo may
Nghe buồn hiu hắt chân mây chập chùng
Nhìn ai ánh mắt sượng sùng
Con tim băng giá lạnh lùng hư vô
Ta như đánh mất tình thơ
Để cho tim vắng hững hờ đêm thâu
Tình câm bật những cung sầu
Một bờ mộng mị chia nhau ngậm ngùi
Ta đi về cõi mù khơi
Cõi ai bỏ mặc khoảng trời chênh vênh
Đêm đen dấu mặt bần thần
Bàn tay che đủ mộ phần xót xa
Đời như những khúc sông qua
Tình ta mắc cạn rẽ ra nhánh buồn
Đêm về với mảnh trăng suông
Chỉ nghe tiếng gió vấn vương tơ lòng.
Xuân Mai