Thơ ơi! Nếu không có Thơ,
Hạnh phúc lẫn khổ đau đều trở thành vô nghĩa
Cuộc đời thiếu vắng thơ
Như loài người cần hơi thở
Cho tình yêu chắp cánh thăng hoa.
Thơ là tiếng ca
Là âm thanh nốt nhạc
Là ánh sáng chan hòa
Thơ là tiếng gió
Là mặt nước hồ thu
Là lời ru của Mẹ
Thơ là lời phát thệ yêu thương.
Ôi tiếng thơ trong cõi vô thường
Như tiếng kêu nhân thế
Của cuộc đời dâu bể bi thương
Thơ như khoác áo vô thường
Bay vào vô tận chân phương nhiệm mầu
Thơ nếm khổ đau, đếm sầu miên viễn
Thơ chạm hiện tiền quán triệt cõi vô biên
Thơ vào Cõi Tiên đến thiên bạc mệnh
Thơ là vô tận của cõi Chân Tâm
Thơ là thi nhân trong cõi đời ô trược
Thơ là hồn nước, là đuốc tuệ nhân gian
Thơ đi cùng ta trong cõi bạt ngàn
Đến tận cùng thế gian của kho vô tận
Thơ ơi, Cuộc đời vốn trăm ngàn khổ hạnh
Thơ vẫn tỏ tường
Thơ mang tiếng nhạc du dương
Hồn thơ tiết điệu vấn vương
Quyện vào tiếng gió ủ hương tơ lòng
Thơ tan vào cõi hư không
Đi về nguồn cội tiếng lòng giao thoa
Thơ mang âm hưởng hài hòa
Thơ là Phật tánh Tâm Hoa nhiệm mầu
Thơ là mảnh áo vải nâu
Đơn sơ mộc mạc sắc màu chân phương
Thơ đi khắp cõi mười phương
Thơ về tĩnh lặng Tâm hương cõi lòng
Cõi Thiền hay cõi Chân Không
Thơ là tiếng gọi Nhất Tâm tìm về
Xuân Mai