Saturday, March 26, 2011

BÊN BỜ LẬN ĐẬN



Tôi ngồi ngẫm chuyện đã qua
Những gì còn mất xót xa bồi hồi
Tận cùng trong Cõi Riêng Tôi
Có đôi dòng lệ chia hai nhánh buồn
Cõi anh thăm thẳm chiều buông
Cõi em thinh lặng tiếng chuông vọng về
Cõi tình đắm đuối si mê
Chợt nghe tê tái não nề hồn hoa

Thời  gian lặng lẽ trôi qua
Người  trong mộng tưởng cách xa phương nào?
Chập chùng cánh mộng bay cao
Chiêm bao hội thoại xiết bao muộn màng

Ừ thôi, giọt vỡ tình tan
Trăm năm hóa kiếp đá vàng thiên thu
Ta đi lạc chốn xa mù
Khai tâm đốn ngộ trùng tu nẻo vời

Con đường thiên lý mù khơi
Thoảng nghe từng chiếc lá rơi vào hồn
Cửa nào mở lối muôn phương
Cho ta rong bước nhẹ buông vai gầy

Giờ xin từ giã thơ ngây
Bước chân lận đận cù quay một vòng
Con đường nhân thế long đong
Ta như cát bụi trong vòng Càn Khôn



Trăm năm giấc mộng vuông tròn
Một đời tiều tụy tâm còn si mê
Đã ai quên được lối về?
Để ta lần dấu chân quê miệt mài

Giọt buồn nhỏ xuống đôi vai
Bước chân xa lạ hình hài sắc không
Trăm năm hạt bụi trần hồng
Phải chăng tiền kiếp đã nhầm chiêm bao?

Yêu thương mở lối bước vào
Đường mây hội tụ quyện vào duyên tơ
Trong ta một khoảng trời mơ
Bên bờ lận đận tiếng thơ vọng buồn.

Mạch sầu như suối trào tuôn
Trong ta thác đổ về nguồn hoang vu
Tình như chiếc lá thiên thu
Bay đi về cõi sương mù hóa tan

Xuân Mai