*Kính Tặng Hương Linh Nhà Thơ HOÀNG CẦM
Ai có Về Kinh Bắc
Tìm cho tôi chiếc Lá Diêu Bông
Ai đi qua những cánh đồng
Dòng sông Quan Họ chảy trong nắng chiều
Song Hồ nắng có còn yêu
Bên Kia Sông Đuống liêu xiêu bóng hồng
Em còn giặt lụa ven sông
Váy chùng cửa võng lưng ong nuột nà
Sông Cầu chở khách thuyền qua
Em mang yếm thắm đuôi gà bỏ ngang
Khăn nhung áo lụa kiềng vàng
Cổ kiêu ba ngấn mắt nàng dao cau
Tôi xin dải yếm bắc cầu
Thăng Long Hà Nội Sông Cầu Bắc Ninh
Lẳng lơ ánh mắt giao tình
Sau vành nón nghệ, tang tình câu ca
Duyên em ăn nói mặn mà
Ý ăn nết ở gấm hoa miệng cười
Trăm quan ánh mắt làn môi
Của người thục nữ nụ cười kiêu sa
Năm xưa cô gánh hàng hoa
Đi qua để trái tim ta rộn ràng
Chiếc khăn mỏ quạ chít ngang
Váy chùng Đình Bảng ai đan tơ mành
Thơ tôi trăng nước hữu tình
Nam Quan Bản Giốc đượm tình non sông
Đắng cay một nỗi Hoàng Cầm
Nhân Văn, Thi Họa cháy bùng lửa tim
Ai về Kinh Bắc thân quen
Kiều Loan có gặp, trăng đêm có chờ
Vô Đề còn nhớ câu thơ
"Biển xanh ánh Phật"* người thơ đâu rồi?
Trần Dần, Phùng Quán, Tôi ơi!
Văn Cao, Lê Đạt khóc cười trong mơ
Cây đàn thơ thật là thơ
Tiếng Ca Quan, Họ Đêm Mưa Thuận Thành
Rượu Thơ lai láng trữ tình
Hành trình dằng dặc biết Xuân là gì
Vui cười những chuyện đến đi
Men say đượm nét tình si đá vàng
"Đêm Liên Hoan ! Đêm Liên Hoan!
Ta muốn như sóng bể vỗ ngang tàng
Ta muốn hét cho vỡ toang lồng ngực!"*
Ta muốn thét thâu đêm dài Bắc Cực!
Cao ngút trời hừng hực trái tim yêu
Lửa thắp lên, tàn quét đêm thâu
Đồng khô trổ mạ, đất mầu là thơ
Thơ như vô bến vô bờ
Nhịp qua tim vắng vỡ bờ đất thiêng
Quê hương trong mắt mẹ hiền
Tâm hồn con trẻ toát lên ánh ngời
Con đường từ trái tim tôi
Là đường ngắn nhất đến người tình chung
Nhớ xưa thuở mới lên năm
Yêu con sông nhỏ yêu đồng cỏ xanh
Diêu Bông mới lớn tập tành
Tâm hồn son trẻ yêu tình trắng trong
Theo em trẩy hội trên sông
Nụ cười ánh mắt muôn lòng xuân sang
Em đi hoa rụng trên ngàn
Mùa Xuân đang đến nở ngàn đóa thơm
Em đi nắng sớm mai vờn
Tung bay tà áo lụa đơm môi hồng
Tôi về nước đục mưa trong
Cô đơn như những cánh đồng cỏ khô
Mầu thời gian nhuộm câu thơ
Tái tê từng mảng vôi tô buông mành
Đêm nằm ngắm mảnh trăng thanh
Còn đâu ánh mắt tự tình năm xưa
Còn đâu những buổi chiều mưa
Đêm Xuân dạo phố, sông đưa người tình
Một mình gác nhỏ chênh vênh
Bên khung cửa hẹp khối tình mênh mang
Cung mây gẩy tiếng tơ đàn
Hồn thơ ý nhạc lòng càng xót xa
Yêu em dáng nhỏ hiền hòa
Dòng huyền óng ả nuột nà nước da
Yêu người như thể yêu ta
Thế gian vạn vật tinh hoa đất trời
Ngẫm suy thế sự mù khơi
Một mầu huyễn hoặc Đất Trời cùng Ta
Trong ngoài cách một làn da
Khói huyền quyện những đóa hoa vô thường
Ai về nhắn hỏi sông Tương
Bên Kia Sông Đuống chiều buông dáng Kiều
Một vùng non nước đìu hiu
Cho tôi làm một cánh điều lượn bay
Xa xôi nghìn dặm bóng mây
Kiều Loan có phải trăng gầy hơn xưa
Nằm nghe tiếng mõ đong đưa
Trầm hương khói toả chốn xưa ta về.
HOÀNG CẦM, Một Cõi Chân Quê!
Xuân Mai