Saturday, December 8, 2012

CHỐN QUÊ NHÀ

                                              

*Tặng Dương Như Nguyện

Đêm trăng sáng giữa không gian cô tịch
Mái chùa cong phố Hội ủ rêu phong
Ta ngồi đây trong sương khói trầm ngâm
Nhìn dòng nước nhánh sông nào chia rẽ
Con phố cổ những đền đài hoang phế
Dấu thời gian lặng lẽ bước chân qua
Ta về đây ôn kỷ niệm nhạt nhòa
Đôi quang gánh mẹ già xưa quẩy bước
Cây trứng cá vách tường vôi ẩm ướt
Những buổi chiều tan học đứng trú mưa
Những củ khoai mì thơm nức mẹ mua
Cô hàng xóm cười đùa môi ngúng nguẩy
Ôi dĩ vãng một thời xa xưa ấy
Chiếc lá vàng như sống dậy trong ta
Bóng trăng nghiêng dòng nước vẫn chan hòa
Câu thi tứ mượt mà trên liếp cửa
Tôi ngồi đấy nghe tiếng lòng chan chứa
Tiếng thổ âm nghe ngồ ngộ thân thương
Thuở tắm mưa trên sông vắng Thu Bồn
Ngày tháng cũ vẫn còn trong tâm tưởng
Tôi muốn đẩy mái chèo khua dòng nước
Ánh đèn lồng lấp loáng tỏa trên sông
Tuổi thơ ơi bao nhung nhớ ngập lòng
Tôi gọi tiếng quê hương bao trìu mến
Xuân Mai