SÔNG Ngàn năm biển vẫn đợi chờ Sông kia ai lấp để bờ sóng đau Trăm năm trong cuộc bể dâu Sông Thương mấy nhánh để sầu chia ly NÚI Núi cao chi mấy núi ơi Để con suối chảy một đời cô đơn Nước đi ra bể về nguồn Để con sông cạn đá mòn mà chi BIỂN Biển trời sóng cuốn trôi đi Rong rêu cồn đá đợi gì nơi em Nhấp nhô lớp sóng gọi thềm Hải âu vỗ cánh bay lên nền trời TRĂNG Trăng non mọc giữa mù khơi Hỏi sao làn gió lần hồi chân mây Trăng soi mặt nước hao gầy Thuyền không bến đỗ có hay người về EM Mắt em say đắm hồn mê Có quên mất lối đường về hôm nao Có nghe câu hát ngọt ngào Để anh mở cửa vườn đào sang thăm VÀ TÔI Tôi ngồi hát khúc tình ca Có EM tôi lại tìm ra chính MÌNH Không em một CÕI lặng thinh Thấy tôi xa lạ với mình dửng dưng Xuân Mai |