Anh về thăm lại chốn xưa
Có nghe ngày tháng đong đưa vọng buồn
Đường khuya một bóng trăng suông
Có còn một thoáng vấn vương tơ lòng
Con đường phủ lá thu phong
Đôi chân rã hạc vết bầm hổ ngươi
Con đường phủ lá thu phong
Đôi chân rã hạc vết bầm hổ ngươi
Đa mang rong ruổi dòng đời
Để em đón gió ngậm ngùi nắng mưa
Từng ngày đong mối sầu đưa
Nỗi đau gậm nhấm đêm thừa gối chăn
Nỗi đau gậm nhấm đêm thừa gối chăn
Vết sâu thêm những nhọc nhằn
Để cho dòng tóc chảy quanh khoang hồn
Anh về nắng có buồn hơn
Góc sân vườn cũ chỉ còn âm vang
Em xưa tiếng hát dịu dàng
Anh nghe xa vắng tình tan mất rồi
Đêm về tiếng nhạc buồn rơi
Nghe trong tiếng gió như lời thở than
Đôi tay gom lấy muộn màng
Chừng như tình đã lang thang góc trời
Xuân Mai
Xuân Mai