Sunday, March 27, 2011

MÊ THẢO MỘT THỜI


MÊ THẢO MỘT THỜI

Mươũ:

Ngón đàn giọng hát đâu đây
Chốn xưa Mê Thảo lòng ngây ngất lòng
Trống Chầu giọng hát vút trong
Tiếng sênh tiếng phách tiếng lòng giao thoa.

Hát Nói:

Chùa Đàn Phố Hạc
Khói hương trầm thơm ngát chín từng mây
Tiếng tơ đàn như quyện khói lam bay
Và giọng hát thang âm chừng cao vút

Tòng nhất nhị trung Xuân chúc phúc
Vạn Niên Long Phụng khúc xuân ca
Mái Tây hiên nguyệt gác bóng trăng ngà
Duyên kỳ ngộ thi ca làm lý thú

Chén rượu chúc tân xuân mừng quê cũ
Tách trà thơm còn đượm ngát hương sen
Nghìn Năm Tiếng Hát trăng lên


Xuân Mai

Saturday, March 26, 2011

BÊN BỜ LẬN ĐẬN



Tôi ngồi ngẫm chuyện đã qua
Những gì còn mất xót xa bồi hồi
Tận cùng trong Cõi Riêng Tôi
Có đôi dòng lệ chia hai nhánh buồn
Cõi anh thăm thẳm chiều buông
Cõi em thinh lặng tiếng chuông vọng về
Cõi tình đắm đuối si mê
Chợt nghe tê tái não nề hồn hoa

Thời  gian lặng lẽ trôi qua
Người  trong mộng tưởng cách xa phương nào?
Chập chùng cánh mộng bay cao
Chiêm bao hội thoại xiết bao muộn màng

Ừ thôi, giọt vỡ tình tan
Trăm năm hóa kiếp đá vàng thiên thu
Ta đi lạc chốn xa mù
Khai tâm đốn ngộ trùng tu nẻo vời

Con đường thiên lý mù khơi
Thoảng nghe từng chiếc lá rơi vào hồn
Cửa nào mở lối muôn phương
Cho ta rong bước nhẹ buông vai gầy

Giờ xin từ giã thơ ngây
Bước chân lận đận cù quay một vòng
Con đường nhân thế long đong
Ta như cát bụi trong vòng Càn Khôn



Trăm năm giấc mộng vuông tròn
Một đời tiều tụy tâm còn si mê
Đã ai quên được lối về?
Để ta lần dấu chân quê miệt mài

Giọt buồn nhỏ xuống đôi vai
Bước chân xa lạ hình hài sắc không
Trăm năm hạt bụi trần hồng
Phải chăng tiền kiếp đã nhầm chiêm bao?

Yêu thương mở lối bước vào
Đường mây hội tụ quyện vào duyên tơ
Trong ta một khoảng trời mơ
Bên bờ lận đận tiếng thơ vọng buồn.

Mạch sầu như suối trào tuôn
Trong ta thác đổ về nguồn hoang vu
Tình như chiếc lá thiên thu
Bay đi về cõi sương mù hóa tan

Xuân Mai

Wednesday, March 23, 2011

LỜI GỌI BIỂN VẮNG



Chiều vàng rơi vạt nắng
Nằm vắt ngang lưng đồi
Mặt trời đang chìm khuất
Biển vắng em đợi ai?

Trùng dương xô dậy sóng
Tung áo lụa bay
Vầng trăng non vừa nhú
Lấp sau làn mây
Con sóng nhỏ soải dạt vào bờ
Bầy hải âu vỗ cánh
Theo dấu chân chim về
Bờ đại dương xanh ngát

Gọi mãi anh ở đâu
Mà chỉ thấy mênh mông
Bát ngát một màu hư không

Xuân Mai

Tuesday, March 22, 2011

DUYÊN KHỞI




Từ anh nguyệt quế đâm chồi
Mai già nẩy lộc, Đất Trời trổ hoa
Từ em ánh mắt thiết tha
Nụ cười hàm tiếu tay ngà mơn man

Từ anh nguyệt tận đêm tàn
Em như làn gió mơ màng đắm say
Từ em trăng ngủ trong mây
Anh như con sóng xoáy xoay hồn chiều

Từ em khúc hát cô liêu
Cánh diều căng gió trong chiều hoàng hôn
Sương mai, giọt nắng lăn tròn
Cỏ hồng sỏi đá nỗi buồn rong rêu

Từ em anh vướng bùa yêu
Ngậm cây ngải đắng cũng liều thân ru
Anh đi trong cõi sương mù
Một đời tận tụy hiền ngu cũng đành

Từ em gió mát trăng thanh
Câu ca khúc hát ru anh mượt mà
Quỳnh Lan hé nở đêm qua
Môi em ướp nụ hoa trà ngát hương

Mê say trong giấc mộng thường
Tóc em thoang thoảng mùi hương cốm vòng
Từ em bạch lạp đêm đông
Sen hồng ủ giấc tình nồng đôi môi

Yêu em khúc khích tiếng cười
Vòng tay âu yếm ta ngồi ngắm sao
Đêm nay yếm thắm rượu đào
Cho anh dải lụa buộc vào duyên em.

Từ anh trăng sáng rải thềm
Sao mai rớt rụng về miền hư vô
Mênh mang suối tóc nguồn thơ
Đôi vầng nhật nguyệt đón đưa em về.


Xuân Mai

Tuesday, March 8, 2011

RU EM HẠT BỤI TỪ TÂM




Trong dòng đời bương chải

Có những trạm dừng chân

Có bóng mát tâm linh

Khi tình yêu còn lại

Ly cà phê buổi sáng

Một chỗ ngồi ban trưa

Kể chuyện đời mưa nắng

Những mảng đời đong đưa


Ta ngồi trong góc vắng

Ôn những chuyện trăm năm

Những khoảng trời đánh mất

Trong thế giới lặng câm

Em ngồi đây với ta

Hạt long lanh nhạt nhòa

Hạt tình khô héo cạn

Tháng năm dài trôi qua

Đôi vai gầy phong sương

Trong mưa gió dặm trường

Khi tình yêu mắc cạn

Trong cõi vắng miên trường

Cho em mượn bờ vai

Nương nấp mảnh hình hài

Xác thân này giả tạm

Trong thế giới trùng lai

 
Ta làm tên lãng du

Trong xa mạc hoang vu

Dìu em trong cõi tạm

Của kiếp người phù du

Ta còn gì cho em

Những giây phút tịnh yên

Ru em, tình say ngủ

Trong dòng đời bon chen

Ta còn gì cho em?

Những tình khúc trăng lên

Ru em tình khoáng đạt

Ru huyền thoại đêm đen




Ta làm tên du ca

Trong trời đất bao la

Ru em ngày tháng vội

Ru cuộc tình phôi pha

Ta tìm ta trong em

Trong ánh mắt thân quen

Trong tiếng cười chuông khánh

Trong môi ấm tình mềm

Ta tìm ta trong em

Những mơ ước cuồng điên

Những khát khao nồng cháy

Bằng lời kinh ru đêm 
 
Em tìm em trong ta

Trong giá buốt sương da

Trong dòng đời cô quạnh

Trong nắng tắt chiều tà


Em ngồi đây với ta

Nghe hạnh phúc trôi qua

Tình yêu là mạch sống

Cho cuộc đời nở hoa
  
Ta còn gì cho nhau?

Ngâm khúc vạn cổ sầu

Ru lời ca dao mẹ

Ru tình đến ngàn sau


Ta yêu em thống khổ

Trong bão tố cuộc đời

Tìm nhau từ thiên cổ

Từ muôn trùng xa xôi

Em cho ta tất cả

Bằng hạt bụi từ tâm

Từ cái Có Có Không

Từ cái Không Không Có

Trong một Cõi Vô Cùng

Em, Hạt Bụi Từ Tâm


 Xuân Mai


DUYÊN EM NÚI TẢN SÔNG ĐÀ


Bao giờ phiến đá ngậm sương
Để lên nước ngọc hoa cương sắc hồng
Bao giờ cá chép hóa rồng
Để mưa rơi xuống ruộng đồng tốt tươi

Bao giờ hoa ngát hương trời
Sông sâu cửa bể đất bồi phù sa
Nhị Hà mở Hội em qua
Để Anh sắm sửa thuyền hoa cho Mình

Long Vân Lễ Hội sân đình
Người ngoan ướm hỏi người xinh có chờ?
Sông Đà Núi Tản nên thơ
Ba Vì núi mộng người mơ đi tìm

Kiệu Vàng lũ lượt áo xiêm
Lọng che, phướn rủ về Đền Tản Viên
Hát Dô Hát Dặm giao duyên
Đàn sênh gõ nhịp chèo thuyền du Xuân

Thiều Quang vũ điệu nghinh tân
Xiêm y rực rỡ cung văn hát đàn
Hài Tiên Bỏ Bộ nhịp nhàng
Cung nghinh Thánh Chúa mâm vàng tráp hoa

Đường về Liệp Tuyết bao xa
Cùng em giã hội đôi ta xuống thuyền
Xin em giải yếm làm duyên
Thắt lưng lụa thắm hạt huyền anh trao

Vui Xuân nhấp chén rượu đào
Tình Xuân uống cạn ngọt ngào môi em.

Xuân Mai

CÕI KHÔNG





Mênh mang trời đất mênh mang
Trong ta thu nhỏ không gian đất trời
Đi về một cõi riêng tôi
Chắt chiu gìn giữ khung trời ước mơ


Lắng lòng sâu cõi hư vô
Nghe trong thinh lặng tiếng xưa vọng về
Dấu tình lạc bước chân quê
Trăm năm lối cũ tôi về tìm tôi

Mặc ai xuôi ngược dòng đời
Tấm thân ảo ảnh giữa đời quạnh hiu
Trong cơn gió lộng mây chiều
Tôi về như một cánh diều lượn bay

Vòng trời đất rộng riêng tây
Trăm năm đổi lấy một ngày dài ghê
Không gian cô đọng bốn bề
Tiếng chuông tỉnh thức tìm về Cõi Không

Xuân Mai

CÁT BỤI



Ta từ cát bụi mù khơi
Luân lưu trong một kiếp người phù vân
Ta đi trong cõi hồng trần
Nghìn thu vẽ nẻo dấu chân ta về

Đường nào ghi dấu chân quê
Soi ta bóng nguyệt nằm kề trúc mai
Trăm năm như giấc mộng dài
Dấu chân sỏi đá hình hai Sắc Không

Xuân Mai

Sunday, March 6, 2011

TIẾNG HÁT VEN SÔNG



Chiều qua bến nước sông Hồng
Cánh đồng lúa chín đơm bông sữa đầy
Đàn cò vỗ cánh lượn bay
Tiếng con sếu gọi lạc bầy kêu sương
Chị tôi gánh rạ ven mương
Oằn đôi quang gánh ruộng vườn xác xơ
Đàn bò gặm đám cỏ khô
Để con nghé nhỏ nghệch ngờ phẩy đuôi


Ai đi xuôi ngược dòng đời
Hai mùa mưa nắng đắp bồi phù sa
Bờ đê khóm trúc la đà
Vườn dâu ao cá luống cà chờ ai
Khai mương rẽ đất trồng khoai
Sắn ngô đạm bạc u hoài nỗi mong
Chị tôi gánh gạo ven sông
Được mùa lúa chín ra đồng mót rơm


Những ngày tháng giá đêm hôm
Mò tôm vớt tép gió luồng lạnh căm
Có ai hiểu được lòng tằm
Tò vò cánh kén chết nằm vương tơ
Sang sông ngoảnh lại đôi bờ
Đồng xanh luống mạ ruộng khô cuốc cày
Mồ hôi đổ xuống đôi tay
Mong xanh luống mạ no đầy bát cơm


Quê nhà Ruộng Cả Ao Mương
Một bồ thóc giống đơm hương lúa vàng
Ai về qua chuyến đò ngang
Sông đưa đò dọc tiếng Nàng hát ru
Ai về vớt mảnh trăng lu
Đồng quê ao cá đèn mù chong đêm
Có đàn đom đóm trước thềm
Thắp đêm u tịch, ếch rền bờ ao


Quê tôi thắm dải yếm đào
Có con sông nhỏ chảy vào đồng xanh
Những đêm trăng sáng trữ tình
Hương cau thơm ngát đắm mình câu ca
Chị tôi tiếng hát mượt mà
Ca Dao khúc hát trăng già ngủ quên
Ai về Đền Gióng Hội Lim
Tiếng Ca Quan Họ ru mềm lòng nhau


Xin em dải yếm bắc cầu
Cho đàn cò trắng rủ nhau vào bờ
Sông Cầu nước chảy lơ thơ
Chị tôi gánh gạo trên bờ sông Thương
Yêu ai anh nhớ tỏ tường.
Mai về qua bến sông Tương ngỏ cùng
Thuyền trôi qua những nhánh sông
Nghe câu mái đẩy chạnh lòng nước non


Xuân Mai

Saturday, March 5, 2011

AI VỀ KINH BẮC


AI VỀ KINH BẮC

Mưỡu:

"Ai lên xứ Bắc mà trông
Đất lành gạo trắng nước trong như là"*

Hát nói:

Ai có về Kinh Bắc
Tiếng sông Hồng như vọng cuối chân mây
Nước phù sa cuồn cuộn đổ ra đây
Người Kinh Bắc đắm say câu thi tứ

Nguyệt đọng Từ Sơn linh khí tụ
Danh nhân hào kiệt đấng anh hào
Quê hương Quan Họ, Ả-Đào
Là mạch đất nẩy ra bao nguồn sống

Nôi Văn học, Thi Ca truyền thống
Bậc Công Thần, Tiến Sĩ, Trạng Nguyên
Trấn Bắc Ninh đủng đỉnh con thuyền  
Dòng(sông) Quan Họ quyện trong nắng chiều
Cô nàng yếm thắm tôi yêu

Xuân Mai

* Ca dao VN

Thursday, March 3, 2011

CÕI THƠ TÌM VỀ


Thơ ơi! Nếu không có Thơ,
Hạnh phúc lẫn khổ đau đều trở thành vô nghĩa
Cuộc đời thiếu vắng thơ
Như loài người cần hơi thở
Cho tình yêu chắp cánh thăng hoa.

Thơ là tiếng ca
Là âm thanh nốt nhạc
Là ánh sáng chan hòa
Thơ là tiếng gió
Là mặt nước hồ thu
Là lời ru của Mẹ
Thơ là lời phát thệ yêu thương.
Ôi tiếng thơ trong cõi vô thường
Như tiếng kêu nhân thế
Của cuộc đời dâu bể bi thương
Thơ như khoác áo vô thường
Bay vào vô tận chân phương nhiệm mầu

Thơ nếm khổ đau, đếm sầu miên viễn
Thơ chạm hiện tiền quán triệt cõi vô biên
Thơ vào Cõi Tiên đến thiên bạc mệnh
Thơ là vô tận của cõi Chân Tâm
Thơ là thi nhân trong cõi đời ô trược
Thơ là hồn nước, là đuốc tuệ nhân gian
Thơ đi cùng ta trong cõi bạt ngàn
Đến tận cùng thế gian của kho vô tận

Thơ ơi, Cuộc đời vốn trăm ngàn khổ hạnh
Thơ vẫn tỏ tường
Thơ mang tiếng nhạc du dương
Hồn thơ tiết điệu vấn vương
Quyện vào tiếng gió ủ hương tơ lòng
Thơ tan vào cõi hư không
Đi về nguồn cội tiếng lòng giao thoa

Thơ mang âm hưởng hài hòa
Thơ là Phật tánh Tâm Hoa nhiệm mầu
Thơ là mảnh áo vải nâu
Đơn sơ mộc mạc sắc màu chân phương
Thơ đi khắp cõi mười phương
Thơ về tĩnh lặng Tâm hương cõi lòng
Cõi Thiền hay cõi Chân Không
Thơ là tiếng gọi Nhất Tâm tìm về


Xuân Mai