Friday, October 14, 2011

ĐÓA VÔ THƯỜNG



Vườn hoa gieo hạt đậu vàng
Xuân qua hạ nở thành giàn tương tư
Từ em mộng, giả, chân, hư
Thân như giọt nước rớt từ hư không

Từ anh hạt bụi trần hồng
Rơi từ tiền kiếp lạc dòng thế gian
Ta đi từ thưở hồng hoang
Năm cung nước chảy xuôi ngàn gặp nhau

Nghìn xưa vẽ nẻo nghìn sau
Vườn hoa ong bướm gọi nhau vô thường
Hạt vàng nở đóa thiên hương
Sương mai rớt hạt nắng ươm nụ hồng



Nhụy tàn rụng cánh thu dung
Đơm hoa kết mộng trái hồng tương tư
Tâm không nghiền nát ngô như
Đôi bờ nhật nguyệt thiên thu áo vàng

Năm cung quyện một ngón đàn
Đường tơ sóng nhạc hòa tan ý cầm
Tiếng lòng hòa điệu thang âm
Đưa tay ngắt nụ tầm xuân giao mùa

Thả hồn vào tận cõi thơ
Mây giăng áo lụa trên bờ sông trăng
Đêm suông tóc tỏa hương trầm
Nàng thơ diễm tuyệt con trăng sững sờ


Lung linh nguyệt đọng trang thơ
Anh say tiếng hát ơ hờ mười thương
Trong em nở đóa vô thường
Cung đàn muôn điệu hạt sương chuyển mình

Đàn ai gẩy khúc vô thanh

Xuân Mai