Đêm thinh lặng để lắng nghe lòng đất
Sỏi đá giao tình sâu lắng cội hư vô
Không gian xanh xanh ngắt một bầu thơ
Và nỗi nhớ là bến bờ ngăn cách
Em cứ mãi để giọt buồn lau lách
Suốt đêm tàn héo hắt mộng bình minh
Tiếng chim kêu quạ hú giữa trời xanh
Còn se lại vết u tình trên vầng trán
Thôi cứ mặc dòng đời trôi mắc cạn
Nghe suối rừng róc rách chảy lao xao
Trong tim em nghe dòng suối ngọt ngào
Từng hốc mắt là vòng khô ráo lệ
Xuân Mai