Sunday, July 29, 2012

BIỂN CHIỀU HOÀNG HÔN

 
Nắng vàng xao nhẹ trên cây
Bờ lau ngọn cỏ gió lay biển chiều
Núi đồi rủ bóng tịch liêu
Chim bay về núi mây chiều thướt tha
 
Ta đi về cánh đồng xa
Hương đồng gió nội chan hòa nước mây
Bóng dài tay nắm bàn tay
Đôi chân nhẹ bước lòng đầy tơ vương
 
Hoàng hôn ở cuối con đường
Tóc em thả gió muôn phương gọi người
Tiếng lòng nghe nhịp đầm hơi
Ta đi về hướng mặt trời tung tăng
 
Con đường hoa cỏ gió trăng
Bao nhiêu lần bước mà hằng mơ xa
Có ai đi giữa đời ta
Mà nghe biển lớn chan hòa nước mây
 
Biển tình ôm ấp mê say
Ta đi hỏi nước non này nên chăng
Chân mây lấp ló cô Hằng
Hỏi xem chú cuội còn nằm chiêm bao
 
Xuân Mai
 

TƠ VÀNG



Nỗi buồn biết dấu ở đâu?
Ngăn tim đầy những tơ sầu mênh mang
Thả tình theo bước chân hoang
Người ơi có biết tơ vàng chiều nay
Nắng buồn đi hỏi cung mây
Ta buồn ngồi đếm tháng ngày rong rêu
Nhớ ai đêm trắng buồn treo
Thời gian lầm lũi bước theo cuộc tình
Ta về sâu cõi lặng thinh
Đêm nghe tiếng gió trở mình trong mơ
Người đi vào tận cõi thơ
Mà sao lỗi nhịp vần thơ không lời
Tôi ngồi ru một cõi tôi
Ru tình hóa đá ru đời rong rêu
Ru ai đêm vắng tiêu điều
Để cho tiếng gọi liêu xiêu bóng hình

Xuân Mai

Saturday, July 28, 2012

LỤC BÁT CHO TÌNH TA


Em như hoa bưởi trên cành
Anh như trăng sáng tỏ tình với hoa
Hương thơm tinh khiết lụa là
Để anh say đắm mặn mà yêu em

Em như lan nở bên thềm
Để anh câu hát ngọt mềm lời ru
Ru em về cội trăng thu
Ngón tay dìu dặt tình như một lần

Trăng vàng sao chiếu lung linh
Bên hiên lá trúc ghẹo nhành mai mơ
Em ngồi dệt những đường tơ
Câu  thơ lục bát cho vừa nhớ nhung

Anh ngồi gõ nhịp hư không
Lời ca trong gió nhạc lòng du dương
Yêu em đàn gẩy cung thương
Ngất ngây giai điệu vấn vương tơ lòng

Yêu em biển rộng trời không
Yêu em mái tóc như dòng suối thơm
Em như hương tỏa trong vườn
Như con chim nhỏ mang hồn thi ca

Anh ngồi ngắm cội hoàng hoa
Đêm trăng quỳnh nở chan hòa ý thơ
Yêu em tình đẹp như mơ
Để anh ngâm một bài thơ ru tình

Xuân Mai

Friday, July 27, 2012

ĐÊM TRĂNG XEM HOA NỞ





Xem ra cũng giống nòi tình
Câu ca chén rượu ngắm quỳnh thưởng trăng
Tơ đàn quyện một khúc ngâm
Ngân nga cung bậc ý cầm giao thoa

Cánh hoa tinh khiết ngọc ngà
Thoảng hương trong tóc lụa là áo xiêm
Thả hồn vào cõi uyên nguyên
Vô tâm đối cảnh hư huyền vụt bay

Vầng trăng bạc mái hiên tây
Người thơ lòng cũng vơi đầy bóng đêm
Lung lay khóm trúc bên thềm
Ý tình như thể trăng đêm với mình

Xuân Mai

Tuesday, July 17, 2012

QUỲNH TIÊN THI GÁC NGUYỆT



Nhất dạ quỳnh tiên khúc nguyệt hoa
Tình xuân vời vợi ý chan hòa
Ngắm mai vọng nguyệt mây theo gió
Ngọc quỳnh nở trắng muốt kiêu sa

Ngẩng mặt nhìn trăng cất tiếng ngâm
Hồn thơ hội ngộ với tri âm
Đàn ai cảm khái câu thi tứ
Gió động thềm lan khúc nguyệt cầm

Trăng tỏ vườn khuya hoa mãn khai
Vẻ đẹp uyên nguyên thoát hình hài
Quỳnh tiên hương sắc, ôi thanh thoát !
Lòng người giao động đóa tinh khôi

Mới biết hồn hoa nhập ánh trăng
Hòa đồng cung bậc với tao nhân
Tình thơ lãng đãng tan trong gió
Vũ trụ cùng ta thưởng khúc ngâm

Xuân Mai

Sunday, July 15, 2012

NGUYỆT DÃI LẦU CHUÔNG


Mây trắng về đâu mây trắng ơi!
Đêm trăng em đến một phương trời
Ngắm hoa quỳnh nở, mai trong gió
Dãi nguyệt lầu chuông một cõi tôi

Em có về không một cõi thơ?
Mai vàng nở rộ dưới trăng mơ
Đàn ai gẩy khúc đêm thương nhớ
Góc vắng đèn khuya tôi hát thơ

Những đóa quỳnh tiên trong mắt em
Nở bừng như những cánh sao đêm
Tình thơ em chở về bên ấy
Tím cả hồn anh những đóa sen

Một chút men nồng hương sắc hoa
Ti-gôn say đắm dưới trăng ngà
Lòng ai thổn thức nương theo gió
Dưới nguyệt vườn lan em hái hoa

Bát ngát khung trời ta ngất ngây
Đường tơ sóng nhạc ẩn trong mây
Đêm nay trăng sáng xem quỳnh nở
Gợn tiếng tơ lòng em có hay ?

Ta cất lời ca thả khúc ngâm
Đêm trăng huyền diệu tiếng ban cầm
Cung thương hòa điệu men nhung nhớ
Tiếng hạc kêu sương bóng nguyệt nằm

Xuân Mai
 

Friday, July 13, 2012

HẠT BỤI BIẾN THIÊN



Đất trời vô thủy vô chung
Chân mây mặt nước tận cùng thế gian
Em như sao rụng trên ngàn
Đi từ muôn kiếp cưu mang hình hài

Ta như hạt bụi trần ai
Biến thiên vạn hóa lạc loài thế gian
Phải chăng duyên kiếp rỡ ràng
Để mây kết tụ mưa tràn biển khơi

Từ em là ánh trăng soi
Từ anh là ánh mặt trời phương đông
Có em mây ửng nắng hồng
Để anh tỏa sáng cả vùng trời mơ

Từ em hạt bụi là thơ
Để cho giọt nước thành bờ đại dương
Ta đi giữa chôn' vô thường
Trở về nguyên thủy hạt sương chuyển mình

Xuân Mai

Thursday, July 12, 2012

CHO TÌNH VỀ CÕI THIÊN THU



Anh chở hoàng hôn trong mắt em
Để cho làn tóc ủ vai mềm
Tóc mây  hương thoảng bay trong gió
Thả cánh nhạn về trên lối quen

Tay nắm bàn tay quyện ngón đan
Cỏ vàng xao xác bước chân ngoan
Đường đi đôi bóng dài nghiêng ngả
Tắm nắng chiều vàng ta hát vang

Anh chở tình về trên đôi môi
Nụ hôn say đắm ngát hương trời
Anh ơi ! Em muốn làm chim nhỏ
Thả cánh bay đi khắp phương trời

Em sẽ là mây, trăng viễn du
Anh như cánh gió cuốn xa mù
Đưa em về đỉnh cao hun hút
Cho tình về tận cõi thiên thu

Xuân Mai

QUỲNH TIÊN


Đêm trăng ngắm cội quỳnh tiên
Nở ra trăm cánh hoát nhiên hiện bày
Nhụy vàng óng ả men say
Hương thơm bát ngát ngất ngây lòng người
Quỳnh tiên hương sắc rạng ngời
Nở từ chiếc lá tinh khôi giáng trần
Trong đêm ngà ngọc lân tinh
Hoa thơm phong nhụy ý tình thăng hoa
Quỳnh tiên vương giả chi hoa

Xuân Mai

ĐÊM MƯA


Đêm khuya thao thức mơ màng
Nằm nghe từng giọt mưa đan ngoài trời
Nhịp nào gõ nhịp đằm hơi
Thoảng nghe như tiếng em cười trong mơ
Em từ giọt nước ban sơ
Biến thiên em hóa hạt thơ cho người
Ta từ hạt bụi mù khơi
Trôi đi đậu lại khoang đời nắng mưa
Chênh vênh tiếng vọng âm thừa
Nằm nghe xao xác đêm mưa gọi thầm
Đàn lòng gẩy một khúc ngâm
Ta nghe giọt nước từ hư không về

Xuân Mai

LỜI KINH CỦA MẸ



Lời kinh vọng tự nghìn xưa
Âm vang tiếng mõ chuông chùa thoảng đưa
Ngọn đèn nho nhỏ đêm mưa
Mẹ lần tràng hạt nam mô nguyện cầu
Mẹ hiền trong tấm áo nâu
Hương tàn khói tỏa ngát mầu hư không
Đêm đêm thắp đỉnh hương trầm
Tiếng kêu bạch hạc não nùng đêm sương
Mẹ cầu tám hướng mười phương
Nhân gian khắp nẻo tìm đường chân tu
Cuộc đời như áng phù du
Trần gian huyễn ảo thiên thu đất trời
Tiếng buồn gõ nhip đằm hơi
Tiếng chuông tỉnh thức quên đời rong rêu
Mẹ ru vọng tiếng kinh chiều
Câu kinh diệu pháp liêu xiêu bóng hình
Mẹ ngồi sâu cõi lặng thinh
Chắp tay đảnh lễ ru mình Cõi Không

Xuân Mai


Monday, July 9, 2012

CÕI TÔI - MIMOSA


Em về biêng biếc cõi thơ
Anh say hồn chữ đêm thơ vọng buồn
Một mình nhả khói thuốc tuôn
Mênh mang sóng nhạc sầu buông tơ chùng

Ôm đàn gõ nhịp hư không
Lầu Chuông soi bóng hồ cầm đêm nay
Cung thương nhẹ bước đường mây
Cung tơ ai khéo so dây phím đàn

Thả hồn theo nhịp tình tang
Buông lơi câu hát bạt ngàn lời ca
Đêm khuya nguyệt lặn canh tà
Tiếng gà xao xác âm ba sóng cồn

Bình minh lại đến hoàng hôn
Không gian cô đọng tiếng buồn xa xăm
Cõi Tôi, có tiếng thì thầm
Âm đàn hổ phách tiếng lòng giao thoa

Đêm khuya ủ bóng trăng ngà
Sáng mai thức dậy chan hòa ánh dương
Hương hoa tỏa ngát mười phương
Có Tôi đứng giữa vô thường mảy may

Có ai? Tôi ở chốn này
Có đêm nguyệt quế có ngày tiêu ma
Có Tôi ngắm cội trăng già
Đợi mưa tháng Bảy nhạt nhòa ánh trăng

Có ai mượn chỗ tôi nằm
Để nghe tiếng gió đêm trăng gọi về
Cõi Tôi nửa bước đường quê
Nghe trong thinh lặng tôi về với Tôi

Mimosa ngát hương trời!

Xuân Mai


KHÚC NGUYỆT HOA


Mưỡu:

Quỳnh hương nở ngát đêm khuya
Thưởng hoa vọng nguyệt người về ngắm trăng
Thả hồn qua một khúc ngâm
Hoàng lan trong gió, trăng nằm cội mai

Hát Nói:

Trăng thanh gió mát
Cung nguyệt cầm cảm tác mấy vần thơ
Nụ quỳnh hương e ấp dưới trăng mơ
Đang bừng nở nhụy chờ khoe sắc thắm

Hoa mãn khai nhụy vàng lấm tấm
Khách yêu hoa say đắm như lòng
Ngắm hoa thưởng khúc Lầu Không
Tri âm vọng nguyệt tâm đồng đây có phải?

Hương trong gió thả hồn người thơ thới
Dưới nhành mai như nhắn gởi đôi lời
Ti-gôn tím cả hồn tôi
Trời thơ nở đóa hoa cười xinh xinh
Ngọc lan ngây ngất duyên tình

Xuân Mai
 


HƯƠNG GIÓ


Em ngồi đón ánh bình minh
Giọt sương mai đọng lung linh cỏ bồng
Ngước lên tia nắng mai hồng
Là mầu mắt biếc mênh mông tơ trời
Em ngồi thả tóc mù khơi
Biển xanh mây trắng bầu trời mình em
Thênh thang một cõi êm đềm
Nghe như một khoảng trời riêng cho mình
Anh về sâu cõi lặng thinh
Có nghe làn gió vô tình thổi qua
Có hay sóng vỗ nhạt nhòa
Để cho làn tóc thoảng qua khoang hồn

Xuân Mai

LỤC BÁT RỜI


THAO THỨC

Đêm qua thao thức mơ màng
Sáng nay thức dậy mênh mang tơ sầu
Nỗi buồn canh cánh hang sâu
Nghe trong thinh lặng mối sầu mang mang

HOÀNG LAN

Trong vườn nở đóa hoàng lan
Tỏa hương thơm ngát theo làn gió bay
Tóc em biêng biếc chiều nay
Mơn man áo lụa vai gầy nghiêng nghiêng

CON MẮT THÁNG GIÊNG

Nỗi buồn con mắt tháng giêng
Xa xăm trong cõi mộng huyền bâng khuâng
Đường mây tơ tưởng nắng hồng
Se hương áo lụa tình nồng gối đơm

HẠT THƠ

Hạt thơ rơi rụng từ trời
Để em chắp nhặt những lời thủy chung
Ta như hạt bụi trần hồng
Đi từ tiền kiếp lạc dòng thế gian

Xuân Mai

BÍCH ĐỘNG TAM CỐC HOA LƯ



Đường về Tam Cốc Hoa Lư
Non xanh nước biếc cảnh như tạc hình
Hai bên ruộng lúa đồng xanh
Một dòng sông chảy lượn quanh giữa trời

Thuyền đò lơ lửng êm trôi
Mênh mang câu hát "người ơi đừng về"
Chim rừng sáo nhảy ngọn tre
Khỉ chuyền vượn hú nai, dê từng đàn

Nhịp nhàng điệu hát ca vang
Suối khe nước chảy bạt ngàn rong rêu
Qua sông cá động chân bèo
Mái chèo khua nước thuyền vào Hang Ba

Trên đầu thạch nhũ sắc pha
Đường vào Bích Động cỏ hoa xanh rì
Lặng lờ nước cuốn đò đi
Núi mây Ngũ Nhạc tích ghi còn truyền

Qua Thung Nắng nhả ưu phiền
Thuyền ai thả gánh muộn phiền cuốn trôi
Đường về Tam Cốc buông lơi
Mái chèo đạp nước đò trôi dập dềnh

Non xanh sông nước hữu tình
Hoa Lư một thuở cung đình tích xưa
Ninh Bình trong gió chiều đưa
Vầng trăng cổ tích mái chùa cong cong

Trăng non cuối ngọn Ngô Đồng
Dòng sông con nước hòa cùng sóng xanh
Âm vang khói cuộn kinh thành
Chuông chùa vẳng tiếng xa ngân vọng về

Ai về Tam Cốc chiều quê
Vầng trăng thái cổ thuyền về trên sông
Thoảng nghe sóng vỗ trong lòng
Một dòng lưu thủy mênh mông bến bờ

Gởi lòng góp nhặt câu thơ
Ai đi có nhớ người chờ sông trăng

Xuân Mai