Tuesday, June 5, 2012

QUÊ NGHÈO


Quê em nghèo lắm chị ơi
Đồng khô cỏ cháy ruộng vôi đất phèn
Cánh rừng bom đạn cháy đen
Mồ hôi nhỏ giọt cấy trên ruộng đồng

Quê em những nấm mồ không
Cây đa bến cộ khúc sông lạc dòng
Mùa đông nước ngập cánh đồng
Mái chèo khua nước ngược dòng sông trôi

Nón mê đi giữa chợ đời
Cọng rơm cuống rạ thương người dầm mưa
Áo tơi sương gió hai mùa
Thân lươn bao quản sớm trưa nhọc nhằn

Quê em mái lá nhà tranh
Miếng tôn xiêu vẹo ngói đình lở loang
Tường vôi vách đổ hoang tàn
Miếu đền hương khói tỏa lan sương chiều

Quê em vẳng tiếng sáo diều
Con đê nghé nhỏ liêu xiêu bóng người
Gầu sồng tưới mạ tốt tươi
Thả trâu ăn lúa trẻ ngồi nghêu ngao

Quê em cuốc bẫm cày sâu
Đêm đêm nghe tiếng còi tàu hú vang
Đèn soi là ánh trăng vàng
Chị ngồi dệt cửi mẹ sàng thóc nia

Canh khuya giã gạo bốn bề
Thoi đưa chày nện tiếng ve rầu rầu
Quê nghèo trong tấm áo nâu
Chắt chiu mũi vá đường khâu đượm tình

Ao nhà trăng chiếu lung linh
Bà ru cháu ngủ ru tình nước non
Câu kinh trong tiếng vọng buồn
Đèn khuya tắt ngọn trăng luồn qua song

Đêm nghe ếch gọi ngoài đồng
Nỉ non tiếng dế não nùng tiếng ve
Sáng ngày gà gáy te te
Cò bay ruộng lúa vạc về đồng xa

Quê em trong nắng chiều tà
Có đàn trẻ nhỏ hát ca thanh bình
Có em con mắt hữu tình
Ru con sông nhỏ ru mình câu thơ

Ru ai, ai biết mong chờ
Để cho bông lúa trổ bờ ruộng nương
Ai đi lòng có tơ vương
Để em giữ mối sầu tương tư lòng

Xuân Mai