Nắng vàng để nắng vàng đi
Anh ơi, ở lại thầm thì với em
Gió buồn gió chẳng thèm lên
Mặc cho con nước đưa thuyền ra khơi
Anh ơi, ở lại thầm thì với em
Gió buồn gió chẳng thèm lên
Mặc cho con nước đưa thuyền ra khơi
Anh về chở nắng vàng rơi
Bỏ em để lại mảng đời chênh vênh
Đường anh đi có gập ghềnh
Bước chân sỏi đá còn lăn trên đường
Lối nào để nắng vàng tuôn
Để con chim nhỏ gọi buồn vây quanh
Em về thả giữa trời xanh
Buồn vui trăn trở một vành trăng mơ
Khúc đêm thao thức đợi chờ
Tìm người trong mộng hồn thơ lạc loài
Nắng vàng bỏ mặc cho ai
Sáng mai thức dậy mơ hoài bóng trăng
Một ngày dừng bước trăm năm
Có ai trở lại hỏi thăm nắng vàng
Em về trong bước thênh thang
Anh còn đứng lại dưới hàng cây xanh
Nắng ơi nắng đổ sao đành?
Xuân Mai