Monday, August 1, 2011

TRỜI ĐẤT HƯ HUYỀN



Bây chừ kẻ ở người đi
Bây chừ một thoáng tình si mất rồi
Ngẩn ngơ ánh mắt làn môi
Yêu đương chất ngất cũng vùi nhớ thương

Bây chừ nắng có còn vương
Tóc mây trong gió mắt buồn kiêu sa
Dáng em tha thướt ngọc ngà
Để ai ngơ ngẩn nhìn tà áo bay

Thôi thì gió cuốn heo may
Vàng Thu trăng rụng trên cây ngô đồng
Bão lòng xoáy cả hư không
Mặc cho sóng gió bão bùng ra khơi



Bây chừ mắt biếc hổ ngươi
Nói năng chi cũng là lời chia xa
Cõi Người như thể Cõi Ta
Chi mô lạ rứa, răng mà trẽn trơ!

Thôi em ! Một chút tình thơ
Gởi mây theo gió vực ngờ cuốn trôi
Lệ trào mặn chát trên môi
Ôi chao ! Rứa cũng là lời thủy chung!

Dấu âm ba thấy lạnh lùng
Chập chờn kỷ niệm hương nồng tóc tơ
Trời buồn trời cũng giả lơ
Niềm đau dĩ vãng chi mô bấy chầy

Rứa mà giai điệu chưa khuây
Cung tơ lỗi nhịp trời đày vấn vương
Cảm chi những nỗi đoạn trường
Mười Thương trắc trở trăm đường đớn đau



Mây trôi nước cuốn qua cầu
Lấy câu khảng khái chia nhau tấc lòng
Mần răng trời đọa trời trồng?
Biết mô mà gỡ tơ lòng xốn xang

Nói chi dạ đá gan vàng
Lòng nghe ốt dột bẽ bàng như ri
Nam Ai khúc hát tình si
Đò trăng có đợi ai đi ai về?

Thuyền tình rẽ bến bên tê
Bên ni sông vắng người về Nam Giao
Đêm trăng giọng hát ngọt ngào
Tiếng cô gái Huế xôn xao cõi lòng

Ai về nắng đục mưa trong
Vàng son một thuở sen hồng đôi môi
Chắt chiu chi một nụ cười
Thả bay trong gió tình thôi cũng là!

Ta về Ta lại tìm Ta
Nghìn Thu thuở trước chính Ta là Mình
Vô duyên cái giống hữu tình !
Trách chi con Tạo, số mình kém duyên

Ô hay ! Trời Đất hư huyền!

Xuân Mai