Có ai nhặt được nụ cười
Trong mơ đánh mất sự đời đa đoan
Có ai ủ được nắng vàng
Nhỡ đêm khuya lạnh cầm bàn tay run
Có ai chở nắng hoàng hôn
Chở mưa tháng hạ, chở hồn sương mai
Để ta xông ướp hình hài
Để em mãi mãi làm người thi nhân
Cõi Ta xa bỗng nên gần
Hóa thân là một chính Mình là Ta
Có em hiện hữu như là
Trong ta hơi thở mặn mà có em.
Xuân Mai