Wednesday, August 1, 2012

NÀNG TIÊN THƠ


Mênh mang trong cõi vô hình
Tôi đi tìm một nửa mình xa xưa
Rơi từ hạt bụi ban sơ
Từ vô lượng kiếp dạt bờ thế gian

Gặp em nắng quái mưa ngàn
Từ nghìn xưa lại ngỡ ngàng nhìn nhau
Phải chăng duyên kiếp chờ nhau
Nên hoa
sim tím nhuộm màu thời gian

Thả hồn vào cõi thênh thang
Cõi thơ vô tận tiếng đàn vô thanh
Nhạc lòng giây phút quẩn quanh
Tim nghe nhịp võng ru tình dịu êm

Ừ thôi cứ mặc trăng lên
Để cho cánh gió về miền hư vô
Để cho tình đẹp như thơ
Hương thơm bát ngát như chưa một lần

Có em xa bỗng nên gần
Từ trong tâm tưởng ý tình giao thoa
Đêm khuya dưới bóng trăng ngà
Câu thơ lục bát mặn mà khúc ngâm

Ru tình về cội trăm năm
Ru em con mắt xa xăm dặm dài
Ru đêm nguyệt tỏ cùng mai
Ru ta bóng mát hình hài nên thơ

Ru đời như một giấc mơ
Ru ta hạnh ngộ trên bờ mi ngoan
Có em là ánh trăng vàng
Để anh xao động tiếng đàn năm cung

Đêm nay trăng sáng vô cùng!
Nàng Tiên Thơ đến dạo cùng khúc ngâm
Ta nghe vẳng tiếng hồ cầm
Từ trong thiên cổ em nằm cội mai

Ta ru em giấc mộng dài!

Xuân Mai