Wednesday, June 29, 2011

SOI MỘT DÒNG SÔNG





Từ em nguyệt quế đâm chồi
Mai già nẩy lộc đất trời nở hoa
Từ em câu hát dân ca
Cánh diều căng gió trăng già ngủ quên

Từ em trăng úa trên thềm
Sương đêm ướp nụ quỳnh tiên trắng ngần
Từ em nắng gội mưa xuân
Hương thơ ấp ủ men tình dâng cao

Từ em âu yếm ngọt ngào
Như con sóng cuộn dạt dào buồng tim
Trăm năm trong cõi hư huyền
Một đời tiều tụy đi tìm Cõi Em

Vầng nhật nguyệt, ánh sao đêm
Từng vùng tâm thức nhuẫn nhuyền sắc không
Từ em chảy một dòng sông
Cho ta soi bóng trăm năm kiếp người.

Xuân Mai

THAO THỨC





Ai đem lụa dệt tơ trời
Để Ta giăng mắc một đời yêu em
Ai đem trăng giãi lên thềm
Để em tơ tưởng mắt huyền liêu trai

Ai đi xoay giấc mộng dài
Để cho làn tóc u hoài tháng năm
Ai về gối mộng đêm tăm
Để khuya thao thức vết hằn trũng sâu

Trăm năm biết có cơ cầu
Nằm đây nghĩ chuyện ngàn sau rối bời
Vầng trăng thái cổ em ơi!
Yêu thương như thể mộng đời cho Ta

Hỏi ai? Ai biết chăng là?
Dòng đời huyễn mộng cho ta hình hài
Đêm sâu hôn mái tóc dài
Ru em giấc ngủ một đời cưu mang

Xuân Mai
 

CÕI BIẾC HƯ KHÔNG






Mười ngón tay hoa một đóa hồng
Em nằm trong Cõi Biếc hư không
Đêm nay sương xuống rơi lành lạnh
Có phải đôi chân lướt cỏ hồng?

Em bước đi trên những ngón thơm
Gót son nhè nhẹ gió ru hồn
Có phải em về theo mây trắng
Để tiếng Thu buồn trong khói sương

Có phải đôi tay vén trời hồng
Cho ngàn tia nắng chiếu không trung
Cõi thơ bay tít vào vô tận
Để  Cõi Tình thơm ngát hư không

Có phải em về trong Cõi Thơm
Bát ngát hương bay quyện khói vờn
Là cõi thiên thần tung đôi cánh
Tiếng nhạc đi vào Cõi Thiên Hương.

Em sẽ là mây bay bốn phương
Tung đôi cánh mỏng vỗ vô thường
Em là sóng biếc lùa hương tóc
Thổi ngát hồn thơ đi muôn phương

Xuân Mai

Tuesday, June 28, 2011

VÔ NGÃ






Vô Tâm đối kính Bồ Đề
Sắc Không Vô Ngã sông mê cát lầm
Bình minh nhỏ giọt sương trong
Mặt trời đốt cháy những giòng lệ tan

Tiếng chim hót, tiếng cười vang
Hương bay thoang thoảng, áo Nàng mơ phai
Sông trôi nước chảy miệt mài
Vầng trăng thái cổ vị lai hiện bày

Hoàng hôn chìm khuất non Tây
Bóng con hạc trắng vụt bay về trời
Trùng trùng con nước ra khơi
Nước đi ra biển lại trôi về nguồn

Đất Trời Vô Ngã Vô Ngôn
Mênh mang trong cõi vô thường mảy may
Vô vi đạo lý giải bày
Viên dung ý đạo đường mây nắng hồng

Xuân Mai

VÔ ĐỀ



"Ta về, Ta lại tìm Ta
Từ trong thiên cổ chính Ta là Mình
"

Em như cành quế ngọc lan
Anh như cánh gió mơn man sắc hồng
Yêu em giây phút lặng không
Từ trong vô tận tiếng lòng giao thoa

Trong ngoài cách một làn da
Chỉ nghe âm hưởng trong ta tìm về
Tìm em trong bóng trăng thề
Soi từ tiền kiếp vỗ về thân tâm

Cho em một khoảng trời hồng
Để em ôm ấp mặn nồng ấm êm
Ta đi trong cõi hư huyền
Cũng là cõi mộng đi bên dòng đời

Cũng là gió thoảng mây trôi
Để nghe xa vắng ngậm ngùi trong nhau
Ừ thôi trăng nước qua cầu
Thôi thì một thoáng hương cau cũng là.

"Ta về, Ta lại tìm Ta
Từ trong thiên cổ chính Ta là Mình"
Xuân Mai

MÁI TÓC DẠ HƯƠNG






Anh về ấp ủ làn hương
Ru em giấc ngủ mười thương cho vừa
Ngọt ngào khúc hát năm xưa
Mang bao âm hưởng đêm thơ vọng về
Nồng nàn hạnh phúc đê mê
Ủ trên da thịt tóc thề mơn man
Hương đêm thơm ngát không gian
Ngực trầm nhung lụa gót nàng kiêu sa
Bờ vai sóng tóc mượt mà
Tay ngà nâng giấc búp hoa diệu kỳ
Âm đàn tiết điệu mê ly
Cung tơ hòa quyện sóng si dạt dào
Anh về ru giấc non cao
Ru cho dòng tóc ngọt ngào suối mơ
Tay tiên nâng cánh đào tơ
Ru em giấc ngủ tình chưa mồt lần

Xuân Mai





Monday, June 27, 2011

NHỮNG ĐOẠN THƠ RỜI



 
CÁI BUỒN

Cái buồn buồn hắt buồn hiu
Buồn trong nỗi nhớ len vào buồng tim
Không mong có vẫn đi tìm
Biết mình còn được con tim bồi hồi
Cái buồn ác thế thì thôi!!!


CON NHỆN GIĂNG TƠ

Con chim thôi hót trên cành
Con nhện mải miết một mình giăng tơ
Trời buồn trời cũng đổ mưa
Em buồn nước mắt chực chờ tuôn rơi

CHIM BAY

Chim bay rã cánh về trời
Lả lơi cánh én chơi vơi gọi đàn
Em ngồi giọt vỡ tình tan
Nghe như sóng vỗ trên ngàn nỗi đau


VÔ ƯU

Thôi chẳng chờ ai chẳng đợi ai
Cái duyên hạnh ngộ đã an bài
Tình yêu giữ được tình như đã
Hồ dễ trên đời được mấy ai!


ĐÓA HỒNG NHUNG

Một đóa hồng nhung tím vừa tàn
Nụ cười nửa miệng của em ngoan
Tan theo cánh gió vào tâm thức
Để trái tim anh biết rộn ràng


Xuân Mai





CHÙM THƠ NĂM CHỮ







DẤU CHÂN

Chân em còn in dấu
Trên đồi cát hoang vu
Tình nào ghi trên cát
Để gió cuốn thiên thu

CON ỐC

Ta xin làm con ốc
Nằm vùi dưới chân em
Để khi con sóng rút
Em tươi cười nhặt lên
HOÀNG HÔN

Nắng hoàng hôn chợt tắt
Chiều tím bên kia đồi
Ngày buồn đi rất chậm
Nghe tiếng lòng chơi vơi

SAO ĐÊM

Ta về qua phố nhỏ
Cánh sao buồn lưa thưa
Bầu trời đêm tĩnh lặng
Mắt em buồn hơn xưa

LÃNG DU

Ta ru đời phiêu lãng
Gót phong trần tha phương
Em mơ trời xanh thẫm
Với tình yêu chân phương

QUÊN ĐI

Vui quên ngày quên tháng
Quên nỗi buồn đong đưa
Quên đi sầu chất ngất
Những đêm dài hoang sơ


Xuân Mai


EM NHƯ MỘT ĐÓA HOA CƯỜI






 Hôm qua gõ cửa nhà trời
Sáng nay thấy nắng mỉm cười lung linh
Con chim đứng hót trên cành
Bướm vàng tung cánh đậu nhành hoa ngâu

Em tôi đứng tựa hiên lầu
Soi gương chải tóc nhìn bầu trời xanh
Sao em chẳng liếc nhìn anh?
Giống như mưa nắng tỏ tình cho nhau

Để anh bắc một nhịp cầu
Qua hiên mái đỏ hát câu ân tình
Để anh ngóng giữa trời xanh
Đợi hoa sứ rụng trước sân nhà nàng

Mẹ cười:  "con bé thật ngoan,
Lông mày lá liễu đáng trăm quan tiền!"
Miệng cười chúm chím thật duyên
Hai lúm đồng tiền trông lại thêm xinh!"

Anh mê con mắt hữu tình
Nụ cười hàm tiếu môi xinh xinh là!
Cổ cao ba ngấn kiêu sa
Da trắng như ngà mắt sắc dao cau.

Em nhìn chẳng nói một câu
Để anh ngơ ngẩn chất sầu tương tư
Nhớ xưa Phạm Thái Quỳnh Như
Lòng anh trút cả tâm tư cho mình

Sớm mai ngắt nụ hoa Quỳnh
Nụ vàng óng ả như tình anh trao
Em như tơ gấm lụa đào
Để anh buộc dải yếm đào se duyên

Em là chim nhỏ Vành Khuyên
Để anh ngồi ngắm trăng lên mái lầu
Một ngày hoa bướm khua râu
Là anh làm chú chim sâu tha mồi.

Em Như Một Đóa Hoa Cười!

Xuân Mai

NHA TRANG BIỂN TINH




Ngồi trên ghềnh đá
Sóng vỗ rì rào
Ngọn sóng tung cao
Bọt tan trắng xóa

Tóc em buông thả
Giữa bầu trời xanh
Mây trắng lượn quanh
(Hải Âu vỗ cánh)
Sóng qua đá ghềnh

Đôi chân gót trần
Nô đùa trên cát
Dòng nước xanh trong
Dáng em ngà ngọc

Đôi môi chín hồng
Nụ cười sáng trong
Xuân hồng đôi má
Mắt biếc kiêu sa
Yêu em hiền hòa



Bên kia núi đồi
Mặt trời xuống chơi
Hoàng hôn đỏ ối
Em ngồi cạnh tôi

Môi ngoan rất mềm
Biển mặn chiều lên
Hồn ta đắm đuối
Hôn trên phiến mềm

Đưa em xuống Cồn
Cát chảy bờ tuôn
Ta như hòn cuội
Xoay về biển khơi

Em lên Hòn Chồng
Đá xếp chông vông
Mênh mông biển cả
Em là Thiên Nga

Đi trong chiều tà
Sóng nước bao la
Chiều qua rất vội
Em về trong tôi.

Nha Trang ngày về
Biển lặng hồn quê
Lòng nghe sóng vỗ
Yêu em trọn bề.

Xuân Mai











Sunday, June 26, 2011

Thơ Ca Tru`






CHIỀU HỒ TÂY

Mưỡu:

Ai về nhắn hỏi đôi câu
Hồ Tây soi bóng người đâu chưa về?

Hát Nói:

Dập dềnh sóng biếc
Cánh thuyền buồm trên nước Hồ Tây
Gió cuốn mây trời theo cánh chim bay
Người du khách hỏi rằng đây có phải?

Mặt nước Hồ Tây sầu tê tái
Trên hồ Trúc Bạch nắng chiều phai
Thoáng heo may mang nỗi u hoài
Nghe não nuột lòng ai xa cách

Thuyền cặp bến khoang tim lau lách
Biết bao giờ tìm lại chút âm xưa
Bao nhiêu thương nhớ cho vừa
Thuyền Rồng đưa khách nhưng chưa thấy về
Nỗi buồn chưa tỉnh cơn mê



Xuân Mai







Wednesday, June 22, 2011

HUẾ ĐẸP HUẾ THƠ


Chao ôi! Huế đẹp và thơ
Để đôi mắt ướt mộng mơ dặm dài
Em về áo trắng chia hai
Vạt bay trong gió u hoài dòng sông
Bên ni nắng ửng trời hồng
Bên tê giăng mắc mây chùng khói lam
Thuyền trôi sông nước Hương Giang
Nghe câu mái đẩy tiếng khoan điệu hò




Chuông Chùa Thiên Mụ thoảng đưa
Trường Tiền mấy nhịp đong đưa bóng chiều
Ai về Vỹ Dạ trăng treo
Giàn hoa thiên lý ngạt ngào tỏa hương
Tóc xanh biêng biếc con đường
Lòng ai xao xuyến vấn vương tơ lòng
Ai về nắng đục mưa trong
Dòng sông An Cựu bâng khuâng sáo diều



Ta về trên bến tịch liêu
Không gian trầm lắng, yêu kiều dáng em
Thuyền trôi sông nước êm đềm
Dòng huyền tĩnh lặng, sương đêm nhuốm mầu
Thoảng nghe sáo trúc dạo câu
Tiếng cô gái Huế thả sầu sông Hương
Đi mô trăm nhớ ngàn thương
Năm Giao, Gia Hội, Kim Luông, Ngự Bình



Ai về Đập Đá, Bao Vinh
Ngự Viên, Vọng Cảnh, Nội Thành Hoàng Cung
Ao sen thơm ngát sân rồng
Nghìn năm phế phủ thăng trầm bóng câu
Ai đi xoay cuộc cơ cầu
Điện Đài Lăng Tẩm sắc màu thời gian
Cung Vua điện ngọc lầu vàng
Chừ nay chứng tích còn mang dấu hài

Huế buồn Huế có đợi ai?
Lòng nghe rưng rức tiếng ai gọi đò
Sông Hương trăng nuớc lững lờ
Người đi có nhớ người chờ cuối sông

Huế ơi ! Ta muốn gởi lòng.


Xuân Mai

Tuesday, June 21, 2011

TIẾNG HÁT CA TRÙ



TIẾNG HÁT CA TRÙ


*Để tưởng nhớ Nghệ Sĩ tài hoa Quách Thị Hồ
đã đưa Ca Trù vào Di Sản Thế Giới Năm 2009

Mưỡu:

"Sân Rồng Chắp Cánh Rồng Bay"*
Tiếng ca như ngọc rớt trong khay vàng

Hát Nói:

Ai có về Kinh Bắc?
Tắm nước Sông Hồng nghe điệu hát dân ca
Khúc Non Mai Hồng Hạnh, Tiếng Tỳ Bà
Qua lối hát Ả Đào ca độc đáo

Thanh như sắc hương danh kỳ ảo
Đệ Nhất Ca Trù Quách Thị Đào Nương
Phố Khâm Thiên sênh phách họa nên chương
Khách thưởng lãm điệu đàng câu tâm ý

Cất tiếng hát vượt xa nghìn hải lý
Nghệ thuật nghìn đời thâm thuý của cha ông
Tinh hoa hồn nước một lòng


Xuân Mai

*Tên của Bài Thơ Ca Trù

KHÚC NHẠC TÌNH XANH


Tiếng chim hót trên cành cây buổi sáng
Tiếng em cười trong suốt tựa pha lê
Anh ngồi nghe tiếng sóng vỗ bốn bề
Niềm hạnh phúc đam mê bừng sống lại
Ôi năm tháng nhọc nhằn trôi mê mải
Cuộc hành trình rong ruổi cõi nhân gian
Ta ngồi đây nghe xao xuyến rộn ràng
Từng khoảnh khắc như thời gian dừng lại


Anh muốn hát ru bài ca tình ái
Từ tiếng lòng ca ngợi ánh bình minh
Để thấy em từ đôi mắt trong xanh
Từng tia sáng long lanh màu ngọc bích

Anh muốn vuốt ve em từng khóe mắt
Sóng ân tình ngây ngất những đê mê
Những cung tơ rạo rực má môi kề
Và mắt biếc là pha lê nốt nhạc


Đôi mắt ướt là hành tinh mộng ước
Khóe môi cười như én lượn chân mây
Ta hôn em bằng hết cả mê say
Để âm hưởng đong đầy trên ngực áo.

Em sẽ nói bằng lời thơ diễm ảo
Như tiếng đàn đang dạo những thang âm
Ta lắng nghe từng tiết điệu thăng trầm
Để thấy đuợc Nàng Thơ trong diễm tuyệt




Ta âu yếm gọi em là sóng biếc
Là bầu trời, là ánh nguyệt trăng sao
Là khúc ngâm, là câu hát ngọt ngào
Là Hương Sắc của đêm sâu thần thoại

Anh muốn nói yêu em lời vụng dại
Bằng những lời trần trụi của con tim
Lòng thiết tha âu yếm rất hồn nhiên
Để tình ái vẫn băng nguyên mãi mãi

Ôi! em đến đời ta như huyền thoại
Sóng muôn trùng vang tiếng gọi bao la
Không gian xanh trong tiếng nhạc lời ca
Và em đến trong tình ta băng tuyết.


Xuân Mai

YÊU EM CẢO THƠM


 
Chiều nay hẹn gặp em
Con phố nhỏ êm đềm
Một chỗ ngồi quen thuộc
Của ngày dài không tên

Anh vẫn về qua đây
Một mình ngắm trời mây
Thả hồn theo tóc biếc
Cho ngày tháng vơi đầy

Chiều nay hẹn gặp em
Con phố cũ lên đèn
Hàng sầu đông đứng đợi
Tiếng nhịp giầy thân quen

Anh tìm đôi mắt sao
Đôi môi thắm ngọt ngào
Chút tình thơ lãng mạn
Trong giòng đời hư hao



 
Em ngồi đây với anh
Một chút tình mỏng manh
Như hương mùa xuân mới
Ươm nắng lụa trên cành

Ta ngồi gần bên nhau
Những giây phút lặng sâu
Nhìn nhau mà chẳng nói
Biết ngày vui qua mau

Em dệt mây thành thơ
Bao thương nhớ cho vừa
Anh làm mưa tháng chạp
Yêu em thật tình cờ

Em rộn ràng chim non
Anh yêu tiếng cười dòn
Trái tim hồng độ lượng
Cho một làn môi hôn?

Ta yêu em cảo thơm
Yêu ráng đỏ tâm hồn
Anh muốn tan thành mực
Hóa thành giòng thơ ngoan

Em là sao trên non
Anh là bóng trăng ngàn
Đưa em về nguồn cội
Trong đất trời xênh xang

Xuân Mai  

Monday, June 20, 2011

MỘT ĐỜI RỒI CŨNG QUA



Ôi thôi cùng một kiếp người
Cũng là Nhan Sắc cũng người tài hoa
Khen chê hai chữ Nếp Nhà
Số người mệnh bạc chẳng qua chữ Tình
Dẫu là tuyệt sắc giai nhân
Chữ Nhân chữ Đức thật gần mà xa
Chữ Tâm ở tại lòng ta
Cho đi nhận lại biết là người ngoan
Sự đời Duyên Nghiệp đa mang
Gieo nhân gặt quả thế gian lẽ thường
Người trồng cây Đức người vun
Người trồng cây Hạnh tỏa hương nhiệm mầu
"Trăm năm trong cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng"*
Một đời sóng gió phiêu bồng
Cuộc đời vay trả cũng xong một đời
Thôi thì quẳng gánh rong chơi
Trăm năm yên nghỉ cuộc đời sắc không
Tiếc thay một đóa hoa hồng!

Xuân Mai

*Thơ Kiều của Nguyễn Du

CÕI MÙ KHƠI


Giơ tay muốn níu mặt trời
Cớ sao Đất chuyển mà Trời chẳng hay
Dọc ngang bốn bể Đông Tây
Đất bằng nổi sóng cù quay tít mù

Dặm ngàn lạc lối thiên thu
Về trong thống khổ tuyệt mù thế gian
Ta đi từ thuở  hồng hoang
Bước chân khổ hạnh cưu mang kiếp người

Lần mò trong cõi mù khơi
Đôi chân quy ngã bên đời quạnh hiu
Trong cơn hồng thủy tiêu điều
Sóng gầm núi lở tiếng kêu não nùng

Dòng đời như những nhánh sông
Cuốn phăng Ta chốn mịt mùng thế gian
Trăm năm giấc mộng Xuân tàn
Bừng con mắt dậy ngỡ ngàng tay không

Xuân Mai

Friday, June 10, 2011

TÓC BỎ ĐUÔI GÀ



Em là con gái Bắc Ninh
Yếm đào đủng đỉnh đôi chân gót hài
Tang tình em gõ nhịp hai
Trống Quân Cò Lả ca bài Trúc Xinh

Trúc xinh trúc mọc đầu đình
Em xinh em đứng một mình cũng xinh
Chàng yêu con mắt hữu tình
Lưng ong nước rượu cô mình có duyên
Anh hào sánh với thuyền quyên
Cành vàng lá ngọc đi tìm người mơ
Vườn đào gác nguyệt hiên thơ
Ra Giêng sắm sửa ngựa ô thăm nàng



Áo khăn lụa nhiễu Tam Giang
Một chiếc kiềng vàng, gâm đỏ thêu hoa
Quai thao tóc bỏ đuôi gà
Thắt lưng thiên lý áo viền tà năm

Trầu têm cánh phượng hương trầm
Cau xanh bổ chín rượu tằm cốm sen
Lọng vàng trẩy hội Du Tiên
Cơ` rua pháo nổ Quan viên cầm kỳ
Mâm vàng chén ngọc lưu ly
Tình Xuân nâng chén Xuân thì vui ca
Em xinh tóc bỏ đuôi gà
Khúc Ca Quan Họ chan hòa ý xuân

Xuân đi Xuân đến bao lần!

Xuân Mai

Thursday, June 9, 2011

TIẾNG GỌI NON SÔNG


Rạng đông gà gáy liên hồi
Mau mau thức dậy ai ơi lên đường
Kẻ cày người cấy ruộng nương
Kẻ đi bán nước người buôn máu người
Thương cho đất nước tả tơi
Dân tình đói khổ sống đời điêu linh
Rừng thiêng nước độc u minh
Lao tù đói rách phơi thân giữa đồng
Oán than thù hận chất chồng
Xác người trôi dạt Biển Đông dập vùi


Ngược dòng quá khứ xa xôi
Lý Lê Trần Nguyễn ...mấy đời hưng vong?
Nhân tài gầy dựng núi sông
Mở mang bờ cõi Con Rồng Cháu Tiên
Trải bao hưng phế oan khiên
Mà hồn dân tộc gắn liền núi sông
Giờ đây nước nhược non bồng
Để loài ưng khuyển tranh công cướp đời
Dân nghèo rách mướp tả tơi
Sống trong tủi nhục lũ người tham ô
Đang tâm dâng cả cơ đồ
Bán dân hại nước tham ô chỗ ngồi



Tiếng gà giục giã nơi nơi
Tiếng kêu trầm thống giống nòi lầm than
Tiếng kêu lật đổ bạo tàn
Đỉnh chung gầy dựng giang san nước nhà
Tiếng từ Quan Ải vọng ra
Hay hồn Liệt Sĩ phương xa gọi về?
Tiếng ai vang dậy sơn khê
Hồn thiêng sông núi vọng về ban mai
Tiếng lòng ai khẽ gọi ai?
Tiếng kêu cứu quốc đáp lời non sông
Đến từ một cõi mênh mông
Tiếng kêu giữ nước đập tung gông xiềng
Tự Do Độc Lập Nhân Quyền
Tiếng kêu tỉnh thức ba miền nước non


Ai ơi tỉnh giấc mộng con
Tiếng gà gáy sáng sao còn chiêm bao
Cuồng phong dậy sóng ba đào
Nước non non nước xiết bao sự tình
Tỉnh đi này chị này anh
Đồng tâm hiệp lực xây tình Việt Nam
Mong thay Giấc Mộng Da Vàng
Đẹp thay Giấc Mộng Giang San đáp lời


Xuân Mai

TRĂNG NƯỚC VƠI ĐẦY


Gió đưa cành trúc la đà
Em ngồi dệt gấm thêu hoa cho chàng
Ba năm kết nghĩa đá vàng
Gởi chàng khăn nhiễu Tam Giang đội đầu

Chừ khi sóng gió bể dâu
Sông trôi khúc khuỷu cất cầu Ngưu Lang
Chừ khi chén ngọc mâm vàng
So đôi đũa bạc thì nàng kết đôi

Chừ khi nước cuốn hoa trôi
Mái chèo ngư phủ sánh đôi thuyền rồng
Chừ khi nên vợ nên chồng
Chim Loan cánh Phụng vẫy vùng cá khe


 



Chừ khi nắng đổ trưa hè
Lúa vàng thơm ngát bờ tre xanh rì
Thì em khăn gói đường thi
Để chàng vui bước kinh kỳ lập công

Chừ khi khăn thắm chỉ hồng
Ngựa xe lọng rợp kiệu rồng đuốc hoa
Thì em vui với cửa nhà
Sớm hôm đèn sách chiếu hoa quạt nồng


Chừ khi gió mát trăng trong
Câu ca thi tứ Nhị Cầm kéo dây
Cung Nam Cung Bắc giãi bày
Cung pha hòa điệu cung mây hòa tình

Chừ khi em bén duyên Anh
Thì công bác mẹ Ta Mình tính sao
Cung thương câu hát ngọt ngào
Lời ăn ý ở sống sao vui vầy.

Chừ khi trăng nước tỏ bày
Thì con thuyền nhỏ chở đầy sông trăng
Để em dệt lụa tơ tằm
May chàng chăn ấm lụa hồng gối thơm.


Xuân Mai